◄ 11 ►
Sau bữa sáng của ngày tiếp theo, Gladys và Hadad đưa Luke xuống bể ngâm. Họ bỏ cậu ở lại đó với Zeke và Dave.
Zeke Ionidis nói, “Chúng tao thực hiện các thử nghiệm ở đây, nhưng cũng là nơi chúng tao dìm nước các cậu bé, cô bé hư, những đứa trẻ không nói thật. Mày có nói thật không Luke?”
“Có ạ”, Luke đáp.
“Mày có khả năng viễn cảm không?”
“Là sao ạ?” Cậu rất rõ Zeke Quái Dị muốn nói gì.
“Khả năng viễn cảm. TP. Mày có khả năng ấy chứ?”
“Không ạ. Cháu là TK, các chú quên rồi sao? Có khả năng di chuyển thìa và đồ vật.” Cậu cố gắng mỉm cười. “Nhưng dù sao cũng không thể làm cong chúng. Cháu đã thử rồi.”
Zeke lắc đầu. “Nếu mày là TK và nhìn thấy các chấm, thì mày sẽ có khả năng ngoại cảm. Nếu là TP và thấy các chấm, mày có thể di chuyển thìa. Đó là cách mọi thứ hoạt động.”
Các người không biết nó hoạt động như thế nào, Luke nghĩ. Không ai trong số các người biết. Cậu nhớ đến ai đó - có lẽ là Kalisha, cũng có thể là George - đã nói với cậu rằng họ sẽ biết nếu cậu nói dối về việc nhìn thấy các chấm. Cậu đoán là đúng vậy, có lẽ họ biết thông qua các chỉ số điện não đồ, nhưng họ có biết chắc điều mà Zeke vừa nói không? Không. Zeke chỉ đang lừa bịp.
“Cháu đã nhìn thấy các chấm một vài lần, nhưng cháu không thể đọc được suy nghĩ.”
“Hendricks và Evans nghĩ cậu có thể”, Dave nói.
“Cháu thực sự không thể.” Cậu nhìn họ với ánh mắt thề-có-Chúa thành thật hết cỡ.
“Chúng ta sẽ tìm hiểu xem đó có phải là sự thật hay không”, Dave nói. “Cởi quần áo ra nào, bé con.”
Không còn lựa chọn nào khác, Luke đành cởi quần áo và bước vào trong bể. Nó sâu khoảng một mét hai và rộng hai mét tư. Nước mát và dễ chịu, đến giờ mọi thứ vẫn ổn.
“Tao đang nghĩ đến một con vật”, Zeke chợt nói. “Nó là con gì?”
Đó là con mèo. Luke không nhận được hình ảnh, chỉ nhận được một chữ, to và sáng như biển hiệu bia Budweiser trên cửa sổ một quán bar.
“Cháu không biết.”
“Được thôi, bé con, nếu đây là cách mày muốn. Hãy hít một hơi thật sâu, ngụp đầu xuống nước và đếm đến mười lăm. Nói xin chào giữa mỗi một số. Một xin chào, hai xin chào, ba xin chào, cứ như thế.”
Luke làm theo. Khi cậu ngoi lên, Dave (không biết họ của hắn ta là gì, ít nhất là cho tới giờ) hỏi cậu hắn đang nghĩ đến con gì. Từ xuất hiện trong đầu gã là KANGAROO.
“Cháu không biết. Cháu đã nói rồi mà, cháu là TK, không phải TP. Và thậm chí còn không phải TK-tuyệt đối.”
“Lặn xuống”, Zeke nói. “Ba mươi giây, với câu xin chào giữa mỗi một số. Tao sẽ đếm thời gian, bé con.”
Lần ngâm nước thứ ba bốn mươi lăm giây, lần thứ tư một phút. Cậu được hỏi sau mỗi một lần ngâm. Chúng chuyển từ động vật sang tên của các hộ tá: Gladys, Norma, Pete, Priscilla.
“Cháu không thể!” Luke hét lên khi chùi nước khỏi mắt. “Các chú không hiểu sao?”
“Điều tao hiểu là chúng ta sẽ tiếp tục với một phút mười lăm giây”, Zeke nói. “Và trong khi mày đếm, hãy nghĩ xem mày muốn tiếp tục như thế này trong bao lâu nữa. Điều đó tùy thuộc vào mày, bé con ạ.”
Luke cố gắng ngoi lên sau khi cậu đếm đến sáu mươi bảy. Zeke túm lấy đầu cậu và dìm lại xuống nước. Cậu nổi lên lúc một phút mười lăm giây, hổn hển hớp lấy không khí, tim đập thình thịch.
“Ta đang nghĩ tới đội thể thao nào?” Dave hỏi và trong đầu cậu, Luke thấy một biển hiệu quán bar sáng chói với chữ VIKINGS.
“Cháu không biết!”
“Mẹ kiếp”, Zeke nói. “Tiếp tục một phút ba mươi giây.”
“Không”, Luke hét lên, lùi ra giữa bể. Cậu đang cố gắng không hoảng sợ. “Cháu không thể.”
Zeke trợn mắt. “Câm miệng. Những ngư dân bắt bào ngư có thể lặn tới chín phút. Tất cả những gì tao muốn chỉ là chín mươi giây. Trừ khi mày nói cho chú Dave của mày đây đội thể thao yêu thích của anh ta là đội nào?”
“Chú ấy không phải là chú của cháu và cháu không thể làm được điều đó. Giờ hãy cho cháu ra ngoài đi!” Và bởi vì cậu không thể kìm lại được. “Làm ơn.”
Zeke tháo dùi cui điện của mình và làm động tác vặn số lên mức tối đa. “Mày muốn tao nhúng cái này xuống nước chứ? Tao sẽ làm thế và mày sẽ nhảy như Michael Jackson đấy. Giờ lại đây mau.”
Không có sự lựa chọn nào khác, Luke đành đi về phía thành bể. Điều này sẽ thú vị lắm, Richardson đã nói vậy.
“Tao cho mày một cơ hội nữa”, Zeke nói. “Anh ta đang nghĩ gì?”
Vikings, Minnesota Vikings, đội bóng của quê hương cậu.
“Cháu không biết.”
“Được thôi”, Zeke nói, nghe có vẻ tiếc nuối. “USN [86] Luke giờ đang lặn xuống.”
“Chờ chút, hãy cho nó vài giây để sẵn sàng”, Dave nói. Gã ta trông lo lắng, và điều này khiến Luke cảm thấy nôn nao. “Hãy hít thở thật nhiều vào, Luke. Và cố gắng bình tĩnh. Khi cơ thể cậu ở mức báo động đỏ, nó sẽ cần nhiều ô-xy hơn.”
Luke thở hổn hển năm sáu lần rồi lặn xuống. Zeke đưa tay xuống và túm chặt tóc cậu. Bình tĩnh, bình tĩnh, mình phải thật bình tĩnh, Luke nghĩ. Và cậu cũng nghĩ thằng chó chết, Zeke, chó chết, tao ghét lòng dạ tàn ác của mày.
Cậu lặn được chín mươi giây và trồi lên thở hổn hển. Dave lau khô mặt cậu bằng một chiếc khăn. “Hãy dừng chuyện này lại”, hắn ta lầm bầm bên tai Luke. “Chỉ cần nói cho ta biết ta đang nghĩ gì. Lần này là một ngôi sao điện ảnh.”
MATT DAMON, tấm biển hiệu quán bar trong đầu Dave lúc này hiện lên như vậy.
“Cháu không biết.” Luke bắt đầu khóc, nước mắt chảy xuống khuôn mặt vốn đã ướt sũng của cậu.
Zeke nói. “Tốt thôi. Hãy tiếp tục với một phút bốn mươi lăm giây. Một trăm linh năm giây, và đừng quên nói xin chào giữa mỗi số. Và chúng tao sẽ biến mày thành một ngư dân chuyên bắt bào ngư.”
Luke thở gấp một lần nữa, nhưng khi cậu đến một trăm, đếm nhẩm trong đầu, cậu cảm thấy chắc chắn mình sắp há miệng và uống một bụng nước. Chúng sẽ lôi cậu ra, hồi sức cho cậu, và lại tiếp tục. Chúng hẳn sẽ tiếp tục cho tới khi cậu nói ra những gì chúng muốn nghe hoặc là cậu sẽ bị chết đuối.
Cuối cùng, bàn tay trên đầu cậu buông ra. Cậu ngoi lên, thở hổn hển và ho sặc sụa. Chúng cho cậu thời gian để phục hồi, sau đó Zeke nói, “Đừng bận tâm tới động vật và đội thể thao hay bất cứ điều gì. Chỉ cần nói thế này. Nói rằng ‘Tôi là một người có khả năng viễn cảm, tôi là TP,’ và việc này sẽ dừng lại.”
“Được rồi! Được rồi, cháu là người có khả năng viễn cảm!”
“Tuyệt!” Zeke nói to. “Có tiến bộ! Tao đang nghĩ đến số mấy?”
Tấm biển hiệu quán bar sáng chói với số 17.
“6”, Luke trả lời.
Zeke gầm lên. “Thật tiếc, đó là số 17. Lần này hai phút.”
“Không! Cháu không thể! Làm ơn!”
Dave nói khẽ. “Lần cuối, Luke.”
Zeke huých vai đồng nghiệp của gã ta mạnh tới nỗi tên kia suýt ngã nhào. “Đừng có nói với thằng nhóc những điều không đúng.” Gã ta chuyển sự chú ý sang Luke. “Tao sẽ cho mày ba mươi giây để lấy lại hơi, và rồi mày sẽ lặn xuống. Đội Lặn Olympic, bé con ạ.”
Không còn sự lựa chọn, Luke hít vào và thở ra thật nhanh, nhưng khi còn lâu cậu mới đếm đến ba mươi trong đầu, Zeke đã với tay túm lấy tóc cậu và dìm cậu xuống.
Luke mở trừng mắt và nhìn chằm chằm vào phía phần sơn trắng của bể nước. Lớp sơn bị trầy xước ở vài nơi, có thể bởi móng tay của những đứa trẻ khác cũng đã phải hứng chịu sự tra tấn này, sự tra tấn dành riêng cho những đứa nhãn hồng. Và tại sao? Khá hiển nhiên. Bởi vì Hendricks và Evans nghĩ rằng phạm vi của những tài năng ngoại cảm có thể được mở rộng hơn nữa, và các nhãn hồng có thể làm được điều đó.
Mở rộng, vắt kiệt, cậu nghĩ. Mở rộng, vắt kiệt. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Và mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để bản thân rơi vào trạng thái thiền định, nhưng cuối cùng thì phổi của cậu cũng đòi hỏi nhiều không khí hơn. Trạng thái thiền của cậu, mà từ đầu cũng chẳng giống thiền lắm, đã bị phá hỏng khi cậu nghĩ rằng nếu như cậu vẫn sống sót, cậu sẽ buộc phải tiếp tục hai phút mười lăm giây, sau đó hai phút và ba mươi giây, sau đó...
Cậu bắt đầu quẫy đạp. Zeke ấn mạnh cậu xuống. Cậu chống chân và cố đẩy lên, gần ngoi được lên khỏi mặt nước, nhưng Zeke đã dùng cả hai tay để ấn cậu xuống một lần nữa. Các chấm màu quay trở lại, lóe lên trước mắt, lao về phía cậu, giật ngược lại, rồi lại lao về phía cậu. Chúng bắt đầu xoay quanh cậu như một cái băng chuyền điên cuồng. Luke nghĩ, đây chính là Đèn Stasi. Mình sẽ chết đuối khi nhìn vào...
Zeke nắm tóc cậu và kéo lên. Chiếc áo khoác trắng của gã ướt đẫm. Gã nhìn Luke chằm chằm. “Tao sẽ nhấn chìm mày một lần nữa, Luke. Một lần nữa, một lần nữa và một lần nữa. Tao sẽ dìm mày cho đến khi mày chết đuối và sau đó chúng tao sẽ hồi sức cho mày rồi nhấn chìm mày một lần nữa và lại hồi sức cho mày. Cơ hội cuối cùng: tao đang nghĩ đến số nào?”
“Cháu không...” Luke nôn ra nước, “... biết!”
Cái nhìn chằm chằm tiếp tục có lẽ trong khoảng năm giây. Luke nhìn thấy ánh mắt đó, mặc dù đôi mắt cậu đang tuôn trào nước mắt. Sau đó Zeke nói, “Mẹ kiếp! Thằng oắt con chết tiệt! Dave, hãy lau khô nó và đưa nó về. Tao không muốn thấy cái bản mặt của nó nữa.”
Gã bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Luke loạng choạng rời khỏi bể nước, lảo đảo, suýt ngã. Dave đỡ lấy cậu, rồi đưa cho cậu một chiếc khăn. Luke tự lau khô và mặc lại quần áo nhanh nhất có thể. Cậu không muốn ở bất cứ nơi nào gần gã đàn ông này hoặc nơi này, nhưng thậm chí khi cảm thấy suýt chết, cậu vẫn còn tò mò. “Tại sao chuyện này lại quan trọng tới vậy? Tại sao nó lại quan trọng như vậy dù thậm chí nó còn chẳng phải mục đích mà chúng cháu ở đây?”
“Làm sao cậu biết được các cô cậu ở đây để làm gì?” Dave vặn hỏi.
“Bởi vì cháu không ngốc, đó là lý do.”
“Ta muốn cậu ngậm miệng lại, Luke.” Dave nói. “Ta khá thích cậu, nhưng điều đó không có nghĩa ta muốn nghe cậu lải nhải.”
“Bất kể các chấm đó để làm gì, nó cũng chẳng liên quan gì tới việc tìm ra liệu cháu có thể có cả hai khả năng, cả TP và TK. Các người đang làm gì vậy? Thậm chí chú có biế...”
Dave tát cậu, một cái tát mạnh khiến Luke ngã nhào. Nước đọng trên sàn gạch ngấm vào đũng quần bò của cậu. “Tao không ở đây để trả lời những câu hỏi của mày.” Gã cúi xuống Luke. “Chúng tao biết chúng tao đang làm gì, thằng nhãi thông minh ạ! Chúng tao biết chính xác chúng tao đang làm cái gì!” Và khi gã kéo Luke đứng lên: “Năm ngoái chúng tao có một đứa trẻ bị ngâm ba phút rưỡi. Thằng bé đó là một cái nhọt khó ưa, nhưng ít nhất nó cũng can đảm!”