◄ 12 ►
Avery đến phòng cậu, đầy vẻ lo lắng, và Luke đã bảo cậu bé hãy rời đi, cậu cần ở một mình một lúc.
“Việc ấy thật tệ, phải không?” Avery hỏi. “Bể ngâm. Em rất tiếc, anh Luke.”
“Cảm ơn em. Giờ đi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Vâng.”
Avery ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Luke nằm ngửa, cố gắng để không nhớ lại những giây phút dài bất tận bị dìm trong bể và làm mọi cách để không nghĩ đến nó nữa. Cậu vẫn chờ đợi các chấm sáng quay trở lại, nhảy nhót lắc lư và vụt qua tầm mắt cậu, xoay vòng tròn và tạo ra những xoáy nước chóng mặt. Khi chúng mãi vẫn không xuất hiện, cậu bắt đầu bình tĩnh dần. Một suy nghĩ lấn át những suy nghĩ khác, kể cả nỗi sợ của cậu, về chuyện các chấm có thể sẽ quay trở lại... và lần này chúng sẽ tồn tại mãi.
Thoát khỏi đây. Mình phải thoát khỏi đây. Và nếu mình không thể làm điều đó, mình sẽ phải chết trước khi họ đưa mình đến Khu nửa sau và sử dụng nốt những phần còn lại của mình.