◄ 13 ►
Thời điểm kinh khủng nhất của đám bọ đã qua đi cùng với tháng sáu, bác sĩ Hendricks gặp Zeke Ionidis phía trước tòa nhà điều hành, nơi có một băng ghế dài chỗ gốc sồi râm mát. Gần đó là một cột cờ, với những ngôi sao và kẻ sọc bay phấp phới trong làn gió hè nhẹ nhàng. Bác sĩ Hendricks đặt hồ sơ của Luke trên đùi.
“Anh chắc chắn chứ?”, ông ta nói với Zeke.
“Hoàn toàn chắc chắn. Tôi đã dìm thằng nhãi đó năm, sáu lần, khoảng chừng đó, mỗi lần hơn lần trước mười lăm giây, đúng như ông bảo. Nếu nó có thể đọc được suy nghĩ, nó đã làm vậy, và ông có thể tin chắc như thế. Đến một lính đặc nhiệm hải quân còn không thể chịu đựng nổi chuyện chết tiệt này, huống hồ là một đứa trẻ chưa đủ tuổi để mọc lông tóc.”
Hendricks dường như sẵn sàng đáp trả lại câu nói đó, nhưng rồi chỉ thở dài và lắc đầu. “Được rồi. Ta sẽ chấp nhận kết luận. Giờ đây chúng ta có rất nhiều đứa trẻ nhãn hồng và ngày càng nhiều hơn nữa. Còn rất nhiều sự lựa chọn khác. Nhưng đây vẫn là một sự thất vọng. Ta đã rất hy vọng vào cậu bé đó.”
Ông ta mở tập hồ sơ được gắn nhãn hồng nhỏ ở góc trên bên phải. Ông ta lấy ra một cây bút từ trong túi của mình và gạch một đường chéo trên trang đầu tiên. “Ít nhất nó khỏe mạnh. Evans đã chứng nhận. Cô bé ngốc nghếch - Benson - đã không lây bệnh thủy đậu cho thằng nhóc.”
“Thằng nhóc không tiêm phòng sao?” Zeke hỏi.
“Có, nhưng con bé đã cố gắng hôn cậu ta. Và cô nhóc đó mắc thủy đậu khá nặng. Không thể mạo hiểm được. Không, cẩn tắc vô ưu.”
“Vậy khi nào thằng nhóc này mới đến Khu nửa sau?”
Hendricks hơi mỉm cười. “Nóng lòng muốn thoát khỏi nó đúng không?”
“Thực ra thì không.” Zeke nói. “Con bé Benson không thể làm thằng nhóc này nhiễm bệnh thủy đậu, nhưng Wilholm đã truyền mầm-bệnh-chết-tiệt của cậu ta cho nó.”
“Cậu nhóc sẽ được chuyển đi ngay khi ta nhận được sự cho phép từ Heckle và Jeckle.”
Zeke giả vờ rùng mình. “Hai người đó. Phù. Nghe sởn gai ốc.”
Hendricks không bày tỏ ý kiến gì thêm về các bác sĩ ở Khu nửa sau. “Anh chắc chắn rằng cậu bé chẳng liên quan gì tới khả năng thần giao cách cảm chứ?”
Zeke vỗ vai ông ta. “Hoàn toàn chắc chắn, thưa bác sĩ. Chắc như bắp.”