◄ 14 ►
Trong lúc Hendricks và Zeke thảo luận về tương lai của Luke, cậu đang trên đường đi ăn trưa. Bể ngâm không chỉ khủng bố cậu mà còn khiến cậu đói cồn cào. Khi Stevie Whipple hỏi cậu đã ở đâu và có chuyện gì, Luke chỉ lắc đầu. Cậu không muốn nhắc đến cái bể. Không phải bây giờ và cũng không bao giờ. Cậu cho rằng chuyện đó giống như tham gia một cuộc chiến tranh. Bạn đã được gọi nhập ngũ, bạn ra chiến trường, nhưng bạn không muốn kể về những gì bạn đã thấy, hoặc những gì đã xảy ra với bạn ở đó.
Sau khi đã no bụng với mì Ý Fettuccini Alfredo đặc chế của nhà ăn, cậu ngủ trưa và cảm thấy khá hơn một chút khi thức dậy. Cậu đi tìm Maureen và phát hiện ra bà ở Chái nhà Phía đông mà lúc trước vô cùng tiêu điều. Có vẻ như Học Viện sắp sửa tiếp đón nhiều khách hơn. Cậu bước tới chỗ bà và hỏi bà có cần giúp đỡ không. “Bởi vì cháu đang rất muốn kiếm một vài mã”, cậu nói.
“Không, ta ổn.” Luke thấy bà ấy trông như thể đang già đi từng giờ. Mặt bà tái nhợt. Cậu tự hỏi sẽ mất bao lâu để ai đó nhận ra tình trạng của bà ấy và yêu cầu bà phải ngừng làm việc. Cậu không thích nghĩ về những gì sẽ xảy đến với bà nếu chuyện đó tới. Liệu có một chế độ nghỉ hưu cho những nhân viên dọn phòng kiêm những người chỉ điểm của Học Viện hay không? Cậu nghi ngờ điều đó.
Giỏ đồ giặt của bà đã đầy một nửa bởi những tấm vải lanh mới, và Luke bỏ lá thu của mình vào giỏ. Cậu viết vào một tờ giấy ghi chú trộm được từ hốc chứa dụng cụ ở phòng C-4, cùng với một chiếc bút bi rẻ tiền được cậu giấu dưới đệm. Trên thân bút in dòng chữ BẤT ĐỘNG SẢN KHÚC SÔNG DENNISON. Maureen nhìn thấy mảnh giấy được gấp lại, phủ lên nó bằng một chiếc vỏ gối và khẽ gật đầu. Luke đi tiếp.
Đêm đó khi nằm trên giường, cậu thì thầm với Avery một lúc lâu trước khi để cho cậu nhóc đi ngủ. Có hai kịch bản, cậu nói với Avery, chắc chắn phải vậy. Cậu nghĩ là Avester hiểu. Nói đúng ra là cậu hy vọng vậy.
Luke thức rất khuya, lắng nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Avery, và suy ngẫm về việc bỏ trốn. Ý tưởng dường như vừa vô lý vừa hoàn toàn có khả năng. Có những chiếc camera an ninh bụi bặm, và tất cả những lần cậu bị bỏ lại một mình rồi đi lang thang, lượm lặt những mẩu thông tin vụn vặt. Có những khu vực điểm mù giả của thiết bị giám sát mà Sigsby và tay sai của bà ta biết, và một điểm mù thật mà họ không hay biết (hoặc cậu hy vọng vậy). Dù sao, đây là một phương trình khá đơn giản để đưa ra đáp án. Cậu buộc phải thử. Nếu không kết cục sẽ là Đèn Stasi, những bộ phim, những cơn đau đầu, những cái pháo bông mà chúng kích hoạt thứ quái quỷ gì đó. Và điểm kết thúc của tất cả những chuyện ấy, là máy bay không người lái.
Khi họ dừng việc thử nghiệm, cháu có thể chỉ còn ba ngày.