◄ 15 ►
Chiều hôm sau, Trevor Stackhouse đến văn phòng của bà Sigsby. Bà ta đang cúi đầu đọc một tập hồ sơ và hí hoáy ghi chép. Bà chỉ giơ một ngón tay lên mà thậm chí không ngước nhìn. Gã ta đi đến bên khung cửa sổ, nơi nhìn thẳng ra Chái nhà Phía đông của tòa nhà được gọi là ký túc xá, như thể Học Viện thực sự là một khuôn viên trường đại học, một ngôi trường tình cờ nằm sâu trong khu rừng rậm phía bắc Maine. Gã ta có thể thấy hai hoặc ba đứa trẻ đang loanh quanh bên những máy bán đồ ăn vặt và nước ngọt vừa được bổ sung. Không có thuốc lá hay rượu trong phòng chờ đó, đã không có những thứ ấy kể từ năm 2005. Chái nhà Phía đông thường vắng vẻ hoặc chẳng có ai, và khi có những đứa trẻ ở đó, chúng có thể lấy thuốc lá và rượu từ các máy bán hàng tự động ở đầu kia của tòa nhà. Một số đứa chỉ dám thử một chút, nhưng một số lượng đáng kinh ngạc những đứa trẻ - thường là những đứa tuyệt vọng nhất và sợ hãi nhất bởi sự thay đổi thảm khốc đột ngột này trong cuộc sống của chúng - đã nhanh chóng trở nên nghiện ngập. Đó chính là những đứa trẻ ít gây rắc rối nhất, bởi chúng không chỉ thèm muốn các mã, chúng cần những cái mã. Karl Marx đã gọi tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân, nhưng Stackhouse bất đồng quan điểm. Gã ta nghĩ thuốc lá Lucky Strikes và Boone’s Farm (rất được những vị khách nữ của Học Viện ưa thích) mới làm công tác đó tuyệt vời nhất.
“Được rồi”, bà Sigsby nói trong khi đóng hồ sơ lại. “Tôi đang nghe đây, Trevor.”
“Bốn đứa nữa sẽ đến đây vào ngày mai từ đội Ngọc Mắt Mèo”, Stackhouse nói. Hai tay gã nắm chặt sau lưng và hai chân đứng dang rộng. Giống như một thuyền trưởng đang đứng trên boong tàu, bà Sigsby nghĩ. Gã đang mặc một trong những bộ vest nâu thương hiệu của mình, mà bà nghĩ là một sự lựa chọn kinh hoàng lúc giữa hè, nhưng không nghi ngờ gì khi gã coi đó là một phần hình ảnh của mình. “Chúng ta không có nhiều trẻ như vậy kể từ năm 2008.”
Gã rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khung cảnh đó thực ra cũng chẳng hề thú vị. Thỉnh thoảng - thậm chí thường xuyên - gã rất mệt mỏi với trẻ con. Gã không biết các giáo viên đã làm như thế nào, đặc biệt là khi không được tự do đánh đòn những đứa trẻ xấc xược và dùng dùi cui điện với những đứa nổi loạn, như Nicholas Wilholm giờ đã rời đi.
Bà Sigsby nói, “Đã có một khoảng thời gian - từ rất lâu trước thời của anh và tôi - có hơn một trăm đứa trẻ ở đây. Đã từng có cả một danh sách chờ.”
“Được rồi, từng có một danh sách chờ. Thật tốt khi biết thế. Giờ thì bà cho gọi tôi đến đây để làm gì? Đội Ngọc Mắt Mèo đã sẵn sàng, và ít nhất sẽ có một cuộc tiếp đón khá là khó khăn. Tôi sẽ ra ngoài đêm nay. Đứa trẻ đó hiện đang ở trong môi trường được giám sát rất nghiêm ngặt.”
“Một đứa trẻ cai nghiện, ý anh là vậy.”
“Chính xác.” Các TK tầm cao dường như hòa nhập rất tốt với xã hội, nhưng các TP tầm cao tương tự lại gặp nhiều vấn đề, và thường sử dụng rượu hay ma túy. Stackhouse cho rằng chúng làm như vậy để ngăn bớt lượng thông tin phải tiếp nhận. “Nhưng cô bé rất đáng giá. Không được như thằng nhóc Dixon - cậu ta có năng lực vô cùng mạnh - nhưng cũng gần bằng. Vậy hãy cho tôi biết điều gì đang khiến bà phiền lòng, và để tôi đi thực thi công tác của mình.”
“Không phải là phiền lòng, chỉ là một lời cảnh báo. Và đừng lởn vởn phía sau tôi, anh khiến tôi sởn gai ốc. Hãy kiếm một chiếc ghế và ngồi xuống đi.”
Trong khi gã lấy chiếc ghế dành cho khách từ phía bên kia bàn, bà Sigsby mở lên một video trên máy tính của mình. Đoạn video cho thấy hình ảnh các máy bán đồ ăn nhẹ bên ngoài nhà ăn. Hình ảnh mờ mờ, cứ sau khoảng mười giây lại chập chờn, và đôi khi gián đoạn do bị nhiễu. Bà Sigsby ấn tạm dừng khi hình ảnh trên video lại bị nhiễu.
“Điều đầu tiên tôi muốn anh chú ý”, bà ta nói, sử dụng cái giọng nói diễn-thuyết khô khan mà gã rất không thích, “là chất lượng của video này. Tuyệt đối không thể chấp nhận được. Và ít nhất một nửa số camera an ninh cũng ở trong tình trạng tương tự. Camera trong cửa hàng tiện lợi nhỏ xíu tồi tàn ở Khúc còn tốt hơn các camera của chúng ta.” Ý bà ta nói đến Khúc Sông Dennison, và bà nói đúng.
“Tôi sẽ cho xử lý chuyện này, nhưng cả hai chúng ta đều biết cơ sở hạ tầng nơi đây chẳng ra thể thống gì cả. Lần cải tạo cuối cùng là bốn mươi năm trước, khi mọi thứ ở đất nước này rất khác. Rất nhiều thứ lỏng lẻo. Như hiện tại, chúng ta chỉ có hai nhân viên công nghệ và một người hiện đang nghỉ phép. Các thiết bị máy tính lỗi thời, và các máy phát điện cũng vậy. Bà cũng biết tất cả những điều này.”
Bà Sigsby hoàn toàn biết rõ. Không phải là do thiếu tiền, mà là sự bất lực của họ đối với việc nhận hỗ trợ từ bên ngoài. Nói cách khác, một tình huống nghịch lý. Việc phải giữ kín bí mật về Học Viện, trong thời đại của truyền thông và tin tặc, trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Thậm chí dù chỉ một lời thì thầm về những gì họ dự định thực hiện ở đây cũng có thể trở thành nụ hôn tử thần. Đối với những công việc cực kỳ quan trọng họ đang làm, đúng vậy, và đối với cả các nhân viên. Điều này cũng khiến việc tuyển dụng trở nên khó khăn, việc tiếp tế càng khó khăn hơn và việc sửa chữa quả là một cơn ác mộng.
“Những nhiễu hình đó bắt nguồn từ thiết bị nhà bếp”, gã nói. “Máy xay, máy xử lý rác, lò vi sóng. Tôi có thể tìm cách xử lý chuyện này.”
“Có lẽ anh thậm chí còn có thể làm vài thứ với các chụp camera. Một việc gì đó rất thô-sơ. Tôi nghĩ nó được gọi là ‘lau chùi’. Chúng ta có các tạp vụ mà.”
Stackhouse nhìn đồng hồ của mình.
“Được rồi, Trevor. Tôi có thể hiểu ẩn ý đó của anh.” Bà ta mở lại video. Maureen Alvorson xuất hiện với giỏ đồ giặt của bà ấy. Bà đi cùng với hai cư dân: Luke Ellis và Avery Dixon - một TP-tuyệt đối đặc biệt, đứa mà giờ đây ngủ cùng với Ellis hầu hết các đêm. Chất lượng video có lẽ không đạt tiêu chuẩn, nhưng âm thanh vẫn tốt.
“Chúng ta có thể nói chuyện ở đây”, Maureen nói với các cậu bé. “Có một chiếc micro thu âm ở đây, nhưng nó đã không hoạt động nhiều năm rồi. Chỉ cần cười thật nhiều, để nếu có bất cứ ai nhìn vào video, họ sẽ nghĩ rằng các cháu đang nịnh nọt ta để lấy mã. Bây giờ cháu đang nghĩ gì? Và hãy nói thật ngắn gọn.”
Có một khoảng lặng. Đứa nhỏ gãi gãi cánh tay, dụi mũi, rồi nhìn sang Luke. Vậy là cậu nhóc chỉ đi theo. Đây là chuyện của Ellis. Stackhouse không ngạc nhiên, Ellis là đứa trẻ thông minh. Một kỳ thủ.
“Chà”, Luke nói. “Chỉ là về những gì đã xảy ra trong nhà ăn. Chuyện xảy ra với anh Harry và cặp song sinh G. Đó là điều lởn vởn trong đầu chúng cháu.”
Maureen thở dài và đặt chiếc giỏ của mình xuống. “Ta đã nghe nói về chuyện này. Thật là tệ, nhưng theo như những gì ta nghe được thì chúng vẫn ổn.”
“Thật ạ? Cả ba người họ ạ?”
Maureen ngừng lại. Avery đang nhìn chằm chằm vào bà một cách lo lắng, gãi tay, dụi mũi, và trông như thể cậu nhóc đang cần đi tiểu. Cuối cùng bà ấy nói, “Có lẽ ngay bây giờ thì chưa ổn, ít nhất là không hoàn toàn, ta nghe bác sĩ Evans nói rằng chúng đã được đưa đến bệnh xá ở Khu nửa sau. Ở đó có một bệnh xá tốt.”
“Họ có gì khác...”
“Im lặng.” Bà giơ một tay với Luke và nhìn xung quanh. Hình ảnh bị nhiễu, nhưng âm thanh vẫn rõ ràng. “Đừng hỏi ta về Khu nửa sau. Ta không thể nói về nó, ngoại trừ nói cho cháu biết là nó khá tốt, tốt hơn ở Khu nửa trước, và sau khi những cậu bé, cô bé được đưa đến đó một thời gian, chúng sẽ được đưa trở về nhà.”
Bà vòng tay ôm lấy hai đứa trẻ khi hình ảnh video hiện rõ trở lại. Ôm thật chặt. “Nhìn xem kìa”, Stackhouse thán phục nói. “Người mẹ Can đảm. Bà ta thật tốt.”
“Suỵt!” Bà Sigsby phát tiếng.
Luke hỏi Maureen liệu bà ấy có thật sự chắc chắn Harry và Greta còn sống không. “Bởi vì trông họ... ừm... như thể đã chết.”
“Đúng vậy, tất cả đám trẻ đều đang nói vậy”, Avery đồng ý và xì mũi thật to. “Harry bị sốc và tắt thở. Đầu Greta trông rất kỳ cục và hoàn toàn vẹo sang một bên cổ.”
Maureen không vội vã, Stackhouse có thể thấy bà ấy đang chọn lựa từ ngữ của mình. Hắn ta nghĩ rằng bà ấy có thể mở một văn phòng tình báo đàng hoàng ở một nơi mà việc thu thập thông tin tình báo thực sự quan trọng. Trong khi đó, cả hai cậu bé đang ngước nhìn bà, chờ đợi.
Cuối cùng bà ấy nói, “Tất nhiên ta không ở nhà ăn và ta biết chuyện xảy ra chắc hẳn rất đáng sợ, nhưng ta nghĩ sự thực còn tệ hơn nhiều.” Bà ấy dừng lại, nhưng sau khi Avery véo chặt mũi lần nữa, bà nói thêm. “Nếu cậu bé Cross bị co giật - ta nói nếu - họ sẽ có phương pháp điều trị phù hợp. Còn về phần Greta, ta đang đi qua phòng nghỉ thì nghe bác sĩ Evans nói với bác sĩ Hendricks rằng cô bé bị đau cổ. Có lẽ họ sẽ cho cô bé một cái nẹp. Em cô bé phải ở bên cạnh cô bé. Để an tâm hơn, các cháu biết mà.”
“Được rồi”, Luke nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm, “nếu như bà đã chắc chắn vậy.”
“Chắc nhất có thể theo như ta biết, đó là tất cả những gì ta có thể nói với cháu, Luke. Rất nhiều lời nói dối vẫn đang diễn ra ở nơi này, nhưng ta được nuôi dạy không nói dối mọi người, đặc biệt là với trẻ em. Vì vậy, tất cả những gì ta có thể nói là ta chắc chắn nhất theo những gì ta biết. Bây giờ thì tại sao điều đó lại quan trọng? Chỉ vì các cháu lo lắng cho bạn của mình, hay còn điều gì nữa?”
Luke nhìn Avery, người đang dụi thật mạnh mũi của mình, rồi gật đầu.
Stackhouse đảo mắt. “Chúa ơi, cái thằng nhóc này, nếu mày cần phải ngoáy mũi, làm đi và ngoáy mũi đi. Vờn vờn như vậy khiến tao phát điên.”
Bà Sigsby tạm dừng video. “Đó là một trong những cử chỉ tự an ủi, và còn tốt hơn là tự nắm lấy đũng quần của mình. Vào thời của tôi, có một lượng kha khá những trẻ túm thật chặt đũng quần của chúng nó, các cô bé lẫn các cậu bé. Giờ thì hãy im lặng. Đây mới là phần thú vị.”
“Nếu cháu nói với bà điều gì đó, bà hứa sẽ giữ bí mật chứ?”
Bà Maureen suy nghĩ về điều này trong khi Avery vẫn đang tiếp tục tra tấn cái mũi của nó. Sau đó bà ấy gật đầu.
Luke hạ thấp giọng. Bà Sigsby tăng lớn âm lượng video.
“Có vài đứa trẻ đang nói về việc tuyệt thực. Không ăn gì cho đến khi chúng có thể chắc chắn rằng chị em G bé nhỏ và Harry đều ổn cả.”
Maureen hạ giọng. “Những đứa trẻ nào?”
“Cháu không biết chính xác”, Luke nói. “Một vài đứa trong số đám trẻ mới đến.”
“Cháu hãy bảo chúng rằng đó là một ý tưởng rất tệ. Cháu là một cậu bé thông minh, Luke ạ, rất thông minh, và ta chắc chắn cháu biết từ trả đũa có nghĩa là gì. Cháu có thể giải thích điều đó với Avery sau.” Bà ấy nhìn chăm chú vào cậu bé nhỏ tuổi hơn, đã rời khỏi vòng tay bà và đưa một bàn tay lên che mũi mình, như thể cậu bé sợ bà có ý định nắm lấy cái mũi, thậm chí có thể kéo rụng nó ra. “Bây giờ ta phải đi. Ta không muốn các cháu gặp rắc rối, và ta cũng không muốn gặp rắc rối. Nếu ai đó hỏi chúng ta đang nói về...”
“Chúng cháu nịnh bà để có thể làm việc vặt kiếm thêm mã.” Avery nói. “Cháu hiểu rồi.”
“Tốt.” Bà ấy liếc nhìn vào camera, bắt đầu đi, rồi quay lại. “Các cháu sẽ sớm ra khỏi đây và trở về nhà. Cho đến lúc đó, hãy cư xử thông minh. Đừng có gây rắc rối.”
Bà chộp lấy một miếng giẻ lau, lau qua khay đựng của máy bán rượu tự động, sau đó nhặt giỏ đồ của bà lên và rời đi. Luke và Avery nán lại một hoặc hai phút, rồi cũng bỏ đi. Bà Sigsby tắt video.
“Tuyệt thực.” Stackhouse nói và mỉm cười. “Một điều mới mẻ.”
“Đúng vậy.” Bà Sigsby đồng ý.
“Ý tưởng này khiến tôi sợ hãi.” Nụ cười mỉm của Stackhouse biến thành một nụ cười nhăn nhở. Siggers có thể sẽ không đồng ý, nhưng gã không thể cưỡng lại được.
Trước sự ngạc nhiên của gã, bà ta thực sự đã phá lên cười. Lần cuối gã nghe bà ta cười như vậy là khi nào? Câu trả lời chính xác có lẽ là chưa bao giờ. “Cũng có mặt thú vị đấy. Những đứa trẻ mới lớn sẽ trở thành những kẻ tuyệt thực tệ nhất trên thế giới này. Chúng ăn như hạm vậy. Nhưng anh nói đúng, có điều gì đó mới mẻ. Anh nghĩ đứa trẻ mới nào đầu têu chuyện này?”
“Ồ, thôi nào. Chẳng có đứa nào cả. Chúng ta chỉ có một đứa trẻ đủ thông minh để biết tuyệt thực là gì, và cậu ta đã ở đây gần một tháng.”
“Đúng vậy”, bà ta đồng tình. “Và tôi sẽ rất vui mừng khi cậu ta rời khỏi Khu nửa trước. Wilholm là một sự khó chịu, nhưng ít nhất cậu ta thành thật với cơn tức giận của mình. Còn Ellis... cậu bé này rất lén lút. Mà tôi không thích trẻ con lén lút.”
“Bao lâu nữa cậu ta sẽ đi?”
“Chủ nhật hoặc thứ hai, nếu Hallas và James ở Khu nửa sau đồng ý. Chắc chắn họ sẽ đồng ý. Bác sĩ Hendricks đã xong việc với cậu bé.”
“Tốt. Bà sẽ giải quyết cái ý tưởng tuyệt thực này chứ, hay sẽ mặc kệ nó? Tôi nghĩ là cứ để mặc kệ. Chuyện đó sẽ tự chết yểu thôi, đấy là nếu như nó có thể xảy ra.”
“Tôi tin là mình sẽ giải quyết. Như anh nói, chúng ta gần đây có rất nhiều cư dân, và có lẽ cũng nên nói chuyện với chúng ít nhất một lần.”
“Nếu bà làm vậy, Ellis có lẽ sẽ phát hiện ra Alvorson là kẻ chỉ điểm. Mà với IQ của đứa trẻ này, thì sẽ không phải là có lẽ đâu.”
“Không quan trọng. Cậu ta sẽ đi trong vài ngày nữa, và người bạn nhỏ ngoáy-mũi của cậu ta sẽ đi theo ngay sau đó. Bây giờ hãy nói về những camera an ninh...”
“Tôi sẽ viết một bản ghi nhớ cho Andy Fellowes về những việc phải làm trước khi tôi rời đi tối nay, và đó sẽ là chuyện ưu tiên hàng đầu ngay khi tôi trở lại.” Gã nhoài người về phía trước, hai tay siết chặt, đôi mắt nâu của gã dán chặt vào đôi mắt màu xám của bà Sigsby. “Trong khi chờ đợi, hãy bớt quan trọng hóa vấn đề đi. Nếu không bà sẽ tự chuốc lấy buồn phiền. Hãy tự nhắc nhở chính mình ít nhất mỗi ngày một lần, rằng chúng ta đang đối phó với trẻ em, chứ không phải những tên tội phạm dày dạn.”
Sigsby không trả lời, vì bà ta biết gã nói đúng. Ngay cả Luke Ellis, thông minh như vậy, cũng chỉ là một đứa trẻ, và khi cậu bé ở Khu nửa sau một khoảng thời gian, nó vẫn sẽ là một đứa trẻ, nhưng nó sẽ không còn thông minh nữa.