◄ 16 ►
Khi bà Sigsby bước vào nhà ăn tối hôm đó, thân hình gầy mảnh khảnh và cứng đơ trong bộ đồ màu đỏ thẫm, áo cánh màu xám và một chuỗi ngọc trai, bà ta chẳng cần phải gõ thìa vào ly để khiến mọi người chú ý. Tất cả các cuộc trò chuyện ngừng lại ngay tức khắc. Các kỹ thuật viên và hộ tá tập trung tại thềm cửa phòng chờ phía tây. Ngay cả nhân viên nhà bếp cũng xuất hiện, tụ tập sau quầy salad.
“Như hầu hết mọi người đều đã biết”, bà Sigsby cất cao giọng và nói một cách vui vẻ, “có một sự cố đáng tiếc đã xảy ra ở đây, trong nhà ăn này vào tối ngày hôm kia. Đã có những lời đồn đại và những câu chuyện tầm phào cho rằng hai đứa trẻ trong vụ việc đó đã chết. Hoàn toàn là sai sự thật. Chúng ta không sát hại trẻ em ở Học Viện.”
Bà ta quan sát đám trẻ. Chúng nhìn lại, mở to mắt, quên cả đồ ăn.
“Để nếu một trong số các cháu đang quá mải tập trung vào ly cocktail hoa quả của mình mà không chú ý, hãy để ta nhắc lại khẳng định cuối của ta: chúng ta không sát hại trẻ em.” Bà ta dừng lại để chúng có thời gian hiểu ra. “Các cháu không muốn ở đây. Chúng ta đều hiểu, nhưng chúng ta không có lỗi vì điều đó. Các cháu ở đây không chỉ để phụng sự đất nước của mình, mà là toàn thế giới. Khi công việc phụng sự của các cháu kết thúc, các cháu sẽ không được trao huy chương. Cũng không có những cuộc diễu hành tôn vinh. Các cháu sẽ không biết được những lời cảm ơn chân thành của chúng ta, bởi vì trước khi các cháu rời đi, ký ức của các cháu về Học Viện sẽ bị bôi tẩy. Nghĩa là bị xóa sạch, nếu như có ai không biết từ đó.” Đôi mắt bà ta nhìn vào mắt Luke trong giây lát và đôi mắt đó như thốt lên rằng, nhưng tất nhiên cậu biết. “Dù sao, xin hãy hiểu rằng các cháu sẽ được nhận những lời cảm ơn. Các cháu sẽ bị kiểm tra trong thời gian ở đây, và một số bài kiểm tra có thể khó khăn, nhưng các cháu sẽ sống sót và trở về đoàn tụ với gia đình của mình. Chúng ta chưa bao giờ đánh mất một đứa trẻ nào.”
Bà ta ngừng lại lần nữa, chờ đợi bất cứ ai phản hồi hoặc phản đối. Có lẽ chỉ có Wilholm, nhưng Wilholm đã đi. Ellis thì không, vì phản ứng trực tiếp không phải là cách làm của cậu bé. Là một người chơi cờ, cậu thích những bước đi lén lút hơn là tấn công trực tiếp. Điều đó có lợi cho cậu hơn nhiều.
“Harold Cross đã bị một cơn co giật ngắn sau bài kiểm tra tầm nhìn và độ tinh nhanh của mắt mà một số cháu, những người đã được kiểm tra, gọi là ‘các chấm’ hoặc ‘đèn’. Anh chàng này đã vô tình đánh Greta Wilcox, khi cô bé đang cố gắng - ta chắc chắn rằng tất cả chúng ta đều cảm thấy rất ngưỡng mộ - an ủi cậu ta. Cô bé bị trẹo cổ nghiêm trọng, nhưng đang hồi phục. Em gái của cô bé ở bên chị mình. Cặp song sinh Wilcox và Harold sẽ được gửi về nhà vào tuần tới, và ta chắc chắn rằng chúng ta sẽ gửi những lời chúc tốt đẹp đến với họ.”
Mắt bà ta lại tìm kiếm Luke, đang ngồi ở một chiếc bàn dựa vào bức tường phía xa. Người bạn nhỏ của cậu ngồi bên cạnh. Miệng Dixon đang há hốc, nhưng ít nhất lúc này cậu bé để yên cho cái mũi của mình.
“Nếu bất cứ ai phủ nhận những gì ta vừa nói với các cháu, các cháu có thể chắc chắn rằng người đó đang nói dối, và lời nói dối của kẻ đó phải được báo cáo ngay cho một trong số các hộ tá hoặc kỹ thuật viên. Các cháu hiểu chứ?”
Hoàn toàn im lặng, thậm chí không có cả một tiếng ho căng thẳng để phá vỡ bầu không khí này.
“Nếu đã hiểu, ta muốn các cháu nói ‘Vâng, thưa bà Sigsby’ thật lớn.”
“Vâng, thưa bà Sigsby”, đám trẻ đáp lại.
Bà ta cười nhẹ. “Ta nghĩ các cháu có thể làm tốt hơn thế.”
“Vâng, thưa bà Sigsby!”
“Và bây giờ hãy khiến ta thực sự tin nào.”
“VÂNG, THƯA BÀ SIGSBY!” Lần này thậm chí cả nhân viên bếp, kỹ thuật viên và hộ tá cũng hô theo.
“Tốt lắm”, bà Sigsby mỉm cười. “Chẳng gì bằng một tiếng hét lớn thật mạnh mẽ để thanh tẩy buồng phổi và tâm trí, đúng không nào? Bây giờ thì hãy tiếp tục với bữa ăn của mình.” Bà ta quay sang nhân viên nhà bếp mặc áo trắng. “Và hãy thêm đồ tráng miệng trước giờ đi ngủ, anh có thể làm bánh và kem, phải không đầu bếp Doug?”
Đầu bếp Doug làm dấu với ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn để biểu thị sự đồng ý. Ai đó bắt đầu vỗ tay. Những người khác vỗ theo. Bà Sigsby gật đầu bên phải, bên trái để ghi nhận những tràng pháo tay khi bà rời khỏi phòng, ngẩng cao đầu và hai tay vung qua vung lại tạo thành những đường vòng cung nhỏ, đều đặn. Một nụ cười mỉm, nụ cười mà Luke nghĩ giống nụ cười của nàng Mona Lisa, xuất hiện trên miệng bà ta. Những người áo khoác trắng tản ra nhường đường để bà đi qua.
Âm thanh vỗ tay vẫn chưa dứt, Avery dựa sát vào Luke và thì thầm, “Bà ta nói dối về mọi thứ.”
Luke gật nhẹ đầu.
“Mụ chó cái chết tiệt đó”, Avery nói tiếp.
Luke lại gật đầu và gửi một thông điệp ngắn gọn qua tâm trí: Tiếp tục vỗ tay.