← Quay lại trang sách

◄ 17 ►

Đêm đó, Luke và Avery nằm cạnh nhau trên chiếc giường của Luke, khi Học Viện chìm vào giấc ngủ thêm một đêm nữa.

Avery thì thầm, kể lại tất cả những gì Maureen nói với cậu bé mỗi lần cậu dụi mũi, để ra hiệu bà ấy gửi đi những tin tức trong tâm trí. Luke đã sợ Maureen có thể không hiểu được mảnh giấy mà cậu đã bỏ vào giỏ của bà (cậu đã có một chút định kiến vô thức, có lẽ vì màu áo nâu của nhân viên dọn dẹp mà bà ấy mặc, cậu sẽ phải dần thay đổi suy nghĩ này), nhưng bà ấy hoàn toàn hiểu rõ, và cung cấp cho Avery danh sách từng bước những gì cần phải làm. Luke nghĩ rằng Avester lẽ ra phải tinh tế hơn trong việc đưa ra các tín hiệu, nhưng có vẻ như làm thế hóa ra lại khá ổn. Cậu hy vọng mọi thứ phải ổn. Cứ xem rằng tất cả đều ổn thỏa, câu hỏi duy nhất của Luke là liệu bước đầu tiên có thực sự hiệu quả hay không. Nó đơn giản đến mức thô thiển.

Hai cậu bé nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào bóng tối. Luke đang nhẩm kỹ lại các bước đến lần thứ mười - hay có lẽ là mười lăm – thì Avery xâm nhập vào tâm trí cậu với bốn từ lóe lên như một cái đèn nê-ông màu đỏ, rồi mờ dần, để lại một dư ảnh.

Vâng, thưa bà Sigsby.

Luke hích cậu bé.

Avery cười khúc khích.

Vài giây sau, các từ này lại xuất hiện, lần này còn sáng hơn.

Vâng, thưa bà Sigsby!

Luke lại hích cậu bé, nhưng cậu cũng mỉm cười, và Avery có lẽ biết điều đó, dù có trong bóng tối hay không. Nụ cười hiện lên trong tâm trí cậu và cả trên khóe miệng cậu, và Luke nghĩ rằng cậu được quyền làm vậy. Cậu có lẽ không thể thoát khỏi Học Viện - phải thừa nhận tỷ lệ thành công không đứng về phía cậu - nhưng hôm nay là một ngày thật tốt. Hy vọng là một từ thật tốt đẹp, một cảm giác thật tốt đẹp.

VÂNG, THƯA BÀ SIGSBY, CON MỤ CHÓ CHẾT!

“Dừng lại đi, nếu không anh sẽ cù em đấy.” Luke lầm bầm.

“Nó hiệu quả, phải không?” Avery thì thầm. “Nó thực sự có hiệu quả. Anh có nghĩ anh có thể...”

“Anh không biết, anh chỉ biết là anh sẽ cố gắng. Bây giờ hãy im lặng và ngủ đi nào.”

“Em ước gì anh có thể đưa em đi theo anh. Em ước vậy kinh khủng.”

“Anh cũng thế”, Luke nói, và cậu thực sự muốn. Sẽ thật khó khăn cho Avery nếu thằng nhóc ở đây một mình. Nó có thể hòa nhập xã hội tốt hơn cặp chị em song sinh G nhỏ hay Stevie Whipple, nhưng sẽ không có một ai vinh danh cậu bé là Quý Ngài Cá Tính.

“Khi anh quay trở lại, hãy mang theo hàng ngàn cảnh sát cùng với anh nhé”, Avery thì thầm. “Và hãy nhanh lên, trước khi họ đưa em đến Khu nửa sau. Hãy làm điều đó khi chúng ta vẫn còn có thể cứu chị Sha.”

“Anh sẽ làm tất cả những gì anh có thể”, Luke hứa. “Bây giờ hãy ngừng la hét trong đầu anh đi. Trò này khiến anh nhanh mệt.”

“Em ước anh có nhiều khả năng TP hơn. Và nó sẽ giúp anh không bị tổn thương mỗi khi truyền tin. Chúng ta có thể nói chuyện dễ dàng hơn nhiều.”

“Nếu ước gì được nấy, thì đến tên ăn mày cũng thành đại gia. Lần cuối cùng, ngủ đi thôi.”

Avery đi ngủ, và Luke bắt đầu thả trôi tâm trí mình. Bước đầu tiên của Maureen cũng cẩu thả như chiếc máy làm đá nơi họ thỉnh thoảng nói chuyện, nhưng cậu phải thừa nhận rằng nó phù hợp với tất cả những gì cậu đã quan sát được: camera bụi bặm, gờ chân tường hẳn đã tróc sơn từ nhiều năm trước và chưa bao giờ được sơn sửa, một thẻ thang máy bất cẩn bị bỏ lại. Cậu lại suy tưởng về việc nơi này thật rất giống một tên lửa bị tắt động cơ, vẫn đang hoạt động nhưng bây giờ chỉ là hoạt động theo quán tính.