◄ 18 ►
Ngày hôm sau, Winona đưa cậu xuống tầng C, nơi cậu được kiểm tra sơ bộ nhanh chóng: huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ, mức ô-xy. Khi Luke hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Dave chỉ kiểm tra hồ sơ, tặng cậu một nụ cười nhe nhởn - như thể gã ta chưa bao giờ đẩy ngã cậu xuống sàn - và nói rằng chẳng có gì cả.
“Cậu có một ngày nghỉ, Luke. Hãy tận hưởng đi.”
Luke cũng đáp lại với nụ cười tương tự và đập tay với gã, nhưng cậu lại nghĩ đến tờ giấy thư của Maureen: Khi họ dừng việc kiểm tra, cháu có thể chỉ còn ba ngày.
“Ngày mai thì sao ạ?” Cậu hỏi gã khi họ trở lại thang máy.
“Chuyện ngày mai thì ngày mai biết”, Dave nói. “Đó là cách duy nhất.”
Có lẽ điều đó đúng với một số người, nhưng không còn đúng với Luke nữa. Cậu muốn có thêm thời gian để ôn lại kế hoạch của Maureen - đúng hơn là cậu vẫn muốn chần chừ - nhưng cậu sợ rằng thời gian của mình sắp hết.
Bóng né trở thành một trò chơi thường nhật trên sân chơi của Học Viện, gần như là một nghi thức và hầu hết tất cả mọi người đều đã từng tham gia chơi. Luke đứng giữa vòng tròn và xô đẩy lẫn nhau cùng với những người chơi khác trong khoảng mười phút trước khi cho phép mình bị tấn công. Thay vì tham gia với những tay ném, cậu đi ngang qua sân bóng trải nhựa, đi qua Frieda Brown - người đang đứng một mình tự ném phạt. Luke nghĩ rằng cô ấy vẫn không nhận thức được mình đang ở đâu. Cậu ngồi xuống trên lớp sỏi, lưng dựa vào hàng rào lưới. Ít nhất là tình hình đám bọ bây giờ đã đỡ hơn nhiều. Cậu thả tay xuống và phủi tay qua lại hai bên một cách vẩn vơ, mắt dán vào trò chơi bóng ném.
“Cậu muốn chơi không?” Frieda hỏi.
“Có lẽ để sau đi”, Luke nói. Cậu thản nhiên đưa một tay ra sau, sờ xuống phía dưới hàng rào và thấy rằng đúng, Maureen đã đúng, có một lỗ hổng bị lún xuống một chút. Chỗ lún đó có lẽ được tạo ra bởi tuyết tan vào đầu mùa xuân. Chỉ khoảng ba đến năm xăng-ti-mét, nhưng nó ở đó. Không ai bận tâm đến việc lấp kín nó. Luke để ngửa tay xuống ngay phía dưới chân hàng rào bị hở, những dây thép hằn vào lòng bàn tay cậu. Cậu ngọ nguậy những ngón tay của mình trong không khí tự do bên ngoài Học Viện một chút, sau đó đứng dậy, phủi đít quần và hỏi Frieda rằng cô ấy có muốn chơi HORSE không. Cô ấy nở nụ cười háo hức như muốn nói Có! Tất nhiên! Hãy làm bạn với tôi nhé!
Điều này như kiểu làm tan nát trái tim cậu.