◄ 19 ►
Luke cũng không có bài thử nghiệm nào vào ngày hôm sau, và thậm chí không ai bận tâm đến cậu. Cậu đã giúp Connie, một tạp vụ khác, mang hai cái đệm từ thang máy đến hai căn phòng ở Chái nhà Phía đông, để nhận được một mã bủn xỉn cho sự vất vả của mình (tất cả tạp vụ đều keo kiệt với việc cho mã), và trên đường về phòng, cậu bắt gặp Maureen đang đứng bên máy làm đá, uống chai nước mà bà vẫn luôn giữ lạnh trong máy. Cậu hỏi bà có cần giúp gì không.
“Không, ta ổn.” Sau đó bà hạ giọng. “Hendricks và Zeke đang nói chuyện bên ngoài chỗ cột cờ. Ta đã nhìn thấy họ. Họ vẫn kiểm tra cháu à?”
“Không ạ. Hai hôm nay thì không.”
“Ta cũng nghĩ vậy. Hôm nay là thứ sáu. Cháu có thể có thời gian tới thứ bảy hoặc chủ nhật, nhưng ta sẽ không đánh cược chuyện đó.” Sự lo lắng và lòng trắc ẩn lẫn lộn trên khuôn mặt hốc hác của bà khiến cậu kinh hãi.
Tối nay.
Cậu không nói to từ đó, chỉ nhăn nhó nói với một tay che một bên mặt, vờ như đang gãi dưới mắt. Bà gật đầu.
“Maureen... họ có biết bà có...” Cậu không thể kết thúc câu nói, và cũng không cần.
“Họ nghĩ rằng đó là một cơn đau thần kinh tọa.” Bà thì thầm. “Hendricks có lẽ biết, nhưng hắn ta không quan tâm. Không ai trong số họ quan tâm, miễn là ta có thể tiếp tục làm việc. Bây giờ đi đi, Luke. Ta sẽ qua phòng cháu trong khi cháu ăn trưa. Hãy kiểm tra dưới tấm đệm khi cháu đi ngủ nhé. Chúc cháu may mắn.” Bà lưỡng lự. “Ta ước gì ta có thể ôm cháu, con trai.”
Luke cảm thấy mắt mình rưng rưng. Cậu vội vã rời đi trước khi bà có thể nhìn thấy.
Bữa trưa cậu ăn rất nhiều, mặc dù cậu không hẳn quá đói. Cậu cũng sẽ làm như vậy cho cả bữa tối. Cậu cảm giác rằng nếu việc này có cơ may thành công, cậu sẽ cần sử dụng tất cả năng lượng mình có thể nạp vào.
Tối hôm đó trong bữa tối, Frieda tới ngồi cùng cậu và Avery, cô ta dường như muốn dính lấy Luke. Sau đó, chúng đi ra sân chơi. Luke từ chối chơi bóng rổ với cô nàng, nói rằng cậu sẽ nhìn Avery chơi trên tấm bạt lò xo một lúc.
Một trong số những từ bằng đèn nê-ông đỏ nở rộ trong tâm trí Luke khi cậu quan sát Avester nhảy lên nhảy xuống, nhào lộn đủ trò.
Tối nay?
Luke lắc đầu. “Nhưng anh cần em ngủ trong phòng riêng của em. Anh sẽ cần một lần có được giấc ngủ đủ tám tiếng.”
Avery trượt xuống khỏi tấm bạt lò xo và nhìn Luke một cách nghiêm nghị. “Đừng nói với em những điều không thật lòng bởi vì anh đang nghĩ là ai đó sẽ thấy em buồn và sẽ thắc mắc tại sao. Em không việc gì phải trông buồn cả.” Rồi cậu bé mím môi với một nụ cười giả tạo và vô vọng.
Được rồi. Chỉ là đừng phá hỏng cơ hội của anh, Avester.
Hãy trở lại vì em, nếu anh có thể. Xin anh đấy.
Anh sẽ trở lại.
Các chấm đang trở lại, mang đến một ký ức sống động về bể ngâm. Luke nghĩ đó là những điều cần thiết để có thể gửi đi ý nghĩ của mình.
Avery nhìn cậu một lúc lâu hơn, rồi chạy đến sân bóng rổ. “Chị muốn chơi HORSE không, Frieda?”
Cô ấy nhìn xuống cậu bé và nở một nụ cười. “Bé con, tôi sẽ đập em như một cái trống.”
“Chấp em một H và một O [87] nhé, và để rồi xem.”
Họ chơi cho đến khi ánh sáng ban ngày bắt đầu tắt dần. Luke đi ngang qua sân chơi và nhìn lại lần nữa khi Avery - người mà Harry Cross từng gọi là “người bạn bé tí bé tẹo” của Luke - cố gắng thực hiện một cú ném móc bóng trượt tuyệt đối. Cậu nghĩ rằng Avery sẽ xuống phòng cậu tối hôm đó, ít nhất đủ lâu để lấy lại bàn chải đánh răng, nhưng cậu nhóc đã không xuất hiện.