◄ 20 ►
Luke chơi một vài ván Slap Dash và 100 Balls trên máy tính, sau đó đánh răng, cởi quần áo và leo lên giường. Cậu tắt đèn và thò tay xuống dưới tấm đệm. Cậu hẳn đã có thể bị đứt tay bởi con dao mà Maureen để lại cho cậu (không giống như những con dao nhựa trong nhà ăn, nó giống một con dao gọt với lưỡi dao thật) nếu như bà ấy không quấn dao trong một cái khăn. Cũng có một thứ gì đó khác, một thứ mà cậu có thể xác nhận bằng cách chạm vào. Chỉ có Chúa mới biết cậu đã sử dụng nó nhiều như thế nào trước khi tới đây. Một cái USB. Cậu nhoài người xuống giường trong bóng tối và nhét cả hai thứ vào túi quần.
Rồi chờ đợi. Trong một khoảng thời gian, những đứa trẻ chạy lên chạy xuống ngoài hành lang, có thể đang chơi đuổi bắt, có thể chỉ là lang thang xung quanh. Điều này giờ đây xảy ra mỗi đêm khi có nhiều trẻ hơn. Có tiếng la hét và tiếng cười, theo sau đó là những tiếng suỵt im lặng thật lớn, rồi nhiều tiếng cười hơn. Chúng đang xả hơi. Xả bay nỗi sợ hãi. Một trong những đứa to tiếng nhất đêm nay là Stevie Whipple và Luke đoán rằng Stevie đã uống rượu hoặc bia chanh. Không có tiếng người lớn nghiêm khắc yêu cầu im lặng, những người chịu trách nhiệm không thèm bận tâm đến việc thực thi các quy định giảm-tiếng-ồn hoặc áp đặt lệnh giới nghiêm.
Cuối cùng, khu phòng của Luke cũng yên tĩnh trở lại. Bây giờ chỉ còn tiếng tim đang đập đều đều và từng luồng suy nghĩ của cậu khi ôn lại danh sách của Maureen lần cuối cùng.
Hãy quay lưng về phía tấm bạt lò xo khi mày đã thoát ra ngoài, cậu tự nhắc nhở mình. Hãy sử dụng dao nếu bắt buộc. Sau đó rẽ sang bên phải một chút.
Nếu cậu thoát ra được.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận thấy bản thân có đến tám mươi phần trăm sự quyết tâm và chỉ có hai mươi phần trăm sợ hãi. Dù là chừng ấy sợ hãi cũng chẳng nghĩa lý gì, Luke cho rằng đó là điều tự nhiên. Điều khiến cậu quyết tâm - điều mà cậu hoàn toàn đã biết - rất đơn giản và nghiêm túc: đây là cơ hội của cậu, cơ hội duy nhất mà cậu có, và cậu sẽ tận dụng nó.
Khi hành lang bên ngoài trở nên im ắng sau khoảng thời gian mà cậu ước tính là nửa giờ đồng hồ, Luke rời giường và vớ lấy cái xô nhựa đựng đá từ trên nóc ti vi. Cậu đã tạo ra một câu chuyện cho những kẻ theo dõi - nếu như có ai đó thực sự đang nhìn màn hình theo dõi vào giờ này, mà không phải chỉ đang ngồi trong phòng giám sát ở những tầng thấp hơn và chơi bài trên máy tính.
Câu chuyện này kể về một đứa trẻ đi ngủ sớm, sau đó thức dậy vì một lý do nào đó, có thể là muốn đi tiểu, hoặc có thể vì một cơn ác mộng. Dù sao, đứa trẻ có nhiều phần ngái ngủ hơn là tỉnh táo, vì vậy nó đi xuống hành lang trong bộ đồ lót. Camera dưới lớp chụp đầy bụi bẩn ghi hình đứa trẻ đó khi nó đến chỗ máy làm đá để lấy đá. Và khi cậu bé trở lại không chỉ với một xô nước đá mà còn có cả muỗng xúc đá, họ sẽ cho rằng đứa trẻ này vẫn đang lơ mơ không nhận ra mình cầm muỗng đá trong tay. Đứa trẻ sẽ nhìn thấy cái muỗng đá vào buổi sáng, đang nằm trên bàn hoặc trong bồn rửa phòng tắm và tự hỏi làm thế nào mà nó lại ở đó.
Trở lại phòng mình, Luke cho ít đá vào ly, rót đầy nước từ chiếc vòi trong phòng tắm và uống một hơi hết nửa cốc. Thật dễ chịu. Miệng và cổ họng cậu rất khô. Cậu bỏ lại cái muỗng xúc trên nóc bồn cầu và trở lại giường. Cậu trằn trọc trở mình. Cậu lẩm bẩm với chính bản thân. Có lẽ đứa trẻ trong câu chuyện cậu bịa ra đang nhớ người bạn bé tí bé tẹo của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu bé không thể trở lại giấc ngủ. Và có lẽ chẳng có ai đang xem hay đang nghe, nhưng có thể có ai đó, và đó là lý do vì sao cậu phải đóng kịch.
Cuối cùng, cậu lại bật đèn lên và mặc quần áo. Cậu đi vào phòng tắm, nơi không có sự theo dõi ( có lẽ không có sự theo dõi) và buộc cái muỗng xúc đá phía trước quần, rồi buông áo phông Twins của cậu che bên ngoài. Nếu có video theo dõi chỗ này, và nếu ai đó đang xem, có lẽ giờ cậu đã bị xử lý. Cậu không thể làm gì để lo liệu vụ ấy được, cậu chỉ có thể chuyển sang phần tiếp theo của câu chuyện.
Cậu rời khỏi phòng, đi xuống đại sảnh rồi tới phòng chờ. Stevie Whipple và một vài đứa trẻ khác, trong số trẻ mới đến, đang ở đó, nằm trên sàn ngủ rất say. Gần chục chai rượu bỏ túi Fireball, tất cả đều rỗng, nằm rải rác quanh chúng. Những chai nhỏ đó đại diện cho rất nhiều mã. Stevie và người bạn mới của cậu ta sẽ thức dậy với cảm giác nôn nao khó chịu sau cơn say và những chiếc túi rỗng tuếch.
Luke bước qua Stevie và đi vào nhà ăn. Chỉ với ánh sáng lờ mờ của đèn huỳnh quang từ quầy salad, nơi này trông thật ảm đạm và có chút ma quái. Cậu chộp lấy một quả táo trên cái bát hoa quả không bao giờ vơi và cắn một miếng khi lang thang trở lại phòng chờ, hy vọng không có ai theo dõi, hy vọng rằng nếu có ai theo dõi, họ sẽ hiểu màn kịch câm mà cậu đang đóng, và tin vào nó. Đứa trẻ tỉnh dậy. Đứa trẻ lấy nước đá từ máy làm đá và có một ly nước lạnh tuyệt vời, nhưng sau đó cậu ta tỉnh táo hơn bao giờ hết, vì vậy cậu ta đến nhà ăn để kiếm gì đó bỏ bụng. Sau đó, đứa trẻ nghĩ, này, tại sao không ra sân chơi một lúc nhỉ, hít thở chút không khí trong lành. Cậu hẳn không phải là người đầu tiên làm thế, Kalisha đã nói rằng cô ấy và Iris đã nhiều lần ra ngoài để ngắm các vì sao - những ngôi sao ở đây đặc biệt sáng rõ vì chúng không bị che lấp bởi sự ô nhiễm ánh sáng. Hoặc thỉnh thoảng, cô ấy nói, những đứa trẻ ra sân chơi vào ban đêm để “chim chuột” nhau. Cậu chỉ hy vọng tối nay không có ai ở ngoài đó ngắm trăng sao hay bày trò tán tỉnh.
Không có ai, và cũng không có trăng nên sân chơi khá tối, những thiết bị và dụng cụ giờ đây chỉ là những hình bóng góc cạnh. Không có một hoặc hai bạn đồng hành, những đứa trẻ đều có xu hướng sợ bóng tối. Những đứa trẻ lớn hơn cũng vậy, mặc dù hầu hết chúng không thừa nhận điều đó.
Luke đi qua sân chơi, chờ đợi một trong những hộ tá trực đêm ít quen mặt xuất hiện và hỏi cậu đang làm gì ở đây với cái muỗng xúc đá được giấu dưới áo. Chắc chắn là cậu nhóc này không nghĩ tới việc trốn thoát chứ? Bởi vì làm thế thật mất trí!
“Mất trí”, Luke lẩm bẩm và ngồi xuống, dựa lưng vào hàng rào lưới. “Chính là mình, một kẻ mất trí thực sự.”
Cậu chờ để xem liệu ai đó sẽ đến. Không có ai. Chỉ có tiếng dế và tiếng kêu của một con cú. Có một camera, nhưng có ai đang thực sự đang giám sát không? Cậu biết là có nhân viên an ninh, nhưng là nhân viên an ninh cẩu thả. Cậu cũng biết chắc điều đó. Còn cẩu thả đến mức nào thì cậu sẽ biết được ngay bây giờ.
Cậu vén áo và lấy cái muỗng xúc đá. Về phần này, cậu đã tưởng tượng mình phải đào từ phía sau lưng bằng tay phải, có thể chuyển sang tay trái khi tay kia mỏi. Thực tế, làm thế không hiệu quả lắm. Cậu liên tục cào cái muỗng xuống dưới hàng rào, đã tạo ra một âm thanh nghe rất to trong đêm tĩnh lặng, và cậu có thể nhận thấy việc mình đang làm không tiến triển chút nào.
Chuyện này thật điên rồ, cậu nghĩ.
Vứt bỏ nỗi lo lắng về camera sang một bên, Luke quỳ xuống và bắt đầu đào bên dưới hàng rào, hất sỏi sang hai bên. Thời gian tưởng chừng như dài ra. Cậu cảm thấy hàng tiếng đã trôi qua. Có ai đó trong phòng giám sát mà cậu không bao giờ nhìn thấy (nhưng có thể tưởng tượng rất sống động) đang bắt đầu tự hỏi tại sao đứa trẻ bị mất ngủ không trở lại phòng từ sân chơi? Liệu gã ta hoặc mụ ta sẽ cử ai đó đến kiểm tra? Và giả sử, nếu chiếc camera đó có thể nhìn trong đêm thì sao, Lukey? Nếu vậy thì sao?
Cậu đào. Cậu có thể cảm nhận mồ hôi bắt đầu chảy trên mặt, và những con bọ làm ca đêm đang nhào vào. Cậu đào. Cậu có thể ngửi mùi mồ hôi nách. Tim cậu đập ngày càng nhanh hơn. Cậu cảm thấy như thể ai đó đứng đằng sau cậu, nhưng khi cậu ngoái lại, cậu chỉ nhìn thấy một cột bóng rổ dưới bầu trời đầy sao.
Bây giờ cậu đã đào được một rãnh phía dưới hàng rào. Nông, nhưng lúc cậu đến Học Viện, cậu rất gầy và giờ còn gầy hơn nhiều. Có lẽ...
Khi cậu nằm xuống và cố gắng trượt xuống dưới, hàng rào chặn cậu lại. vẫn còn quá nông.
Trở lại bên trong. Trở lại bên trong và lên giường trước khi họ tìm thấy mày và làm điều gì đó kinh khủng với mày vì cố gắng thoát ra khỏi đây.
Nhưng đó không phải là một lựa chọn, đó chỉ là sự hèn nhát. Họ sẽ làm điều gì đó kinh khủng với cậu: những bộ phim, những cơn đau đầu, đèn Stasi... và cuối cùng là máy bay không người lái.
Cậu lại đào, lúc này đã thở hổn hển, đào qua đào lại, đào tới đào lui, qua phải rồi lại qua trái. Khoảng cách giữa chân hàng rào và mặt đất từ từ mở rộng. Họ thật ngu ngốc khi để bề mặt hai bên của hàng rào không rải nhựa. Thật ngu ngốc khi không nối điện, thậm chí là loại nhẹ, vào những dây thép này. Nhưng họ đã không làm thế, và giờ cậu ở đây.
Cậu lại nằm xuống, cố gắng trườn qua, và một lần nữa phần đáy hàng rào ngăn cậu lại. Nhưng gần được rồi. Luke lại quỳ gối và đào nhiều hơn, đào nhanh hơn, trái và phải, qua lại, tới lui. Có tiếng gãy tạch khi cái tay cầm của chiếc muỗng xúc đá cuối cùng cũng bung ra. Luke ném cái tay cầm sang một bên và tiếp tục đào, cảm thấy gờ muỗng đâm vào lòng bàn tay. Khi cậu dừng lại để nhìn, cậu thấy bàn tay mình đang chảy máu.
Lần này phải được. Nhất định phải được.
Nhưng cậu vẫn không thể... vừa...
Và cậu trở lại công việc với cái muỗng xúc. Trái và phải, phải và trái. Máu chảy xuống những ngón tay cậu, tóc cậu ướt đẫm mồ hôi và bết lại trên trán, tiếng muỗi vo ve bên tai. Cậu đặt cái muỗng sang một bên, nằm xuống và cố gắng trượt xuống dưới hàng rào. Những mắt thép thò ra kéo áo cậu sang một bên, đâm vào da thịt cậu, khiến nhiều máu hơn chảy ra từ phần vai. Cậu vẫn tiếp tục.
Được nửa chừng, cậu bị kẹt. Cậu nhìn chằm chằm vào thảm sỏi, thấy đám bụi xoáy lên từng vòng nhỏ bên dưới lỗ mũi mỗi khi cậu thở hổn hển. Cậu phải quay lại, phải đào sâu hơn nữa - có lẽ chỉ cần thêm một chút nữa. Ngoại trừ việc khi cậu cố gắng trườn trở lại sân chơi, cậu phát hiện ra rằng mình cũng không thể đi theo hướng đó. Không chỉ bị mắc kẹt, mà còn bị tóm chặt. Cậu hẳn vẫn sẽ ở đây, bị mắc kẹt dưới hàng rào chết tiệt này như một con thỏ bị mắc trong một cái bẫy khi mặt trời mọc vào sáng mai.
Các chấm bắt đầu quay trở lại, đỏ, xanh lá cây và tím, nổi lên từ dưới mặt đất đã đào ra, chỉ cách mắt cậu ba đến năm xăng-ti-mét. Chúng lao về phía cậu, bung ra, rồi co lại, xoay tròn và nhấp nháy. Chứng sợ không gian hẹp bóp chặt trái tim cậu, siết chặt đầu cậu. Tay cậu vẫy vùng và tạo ra âm thanh.
Luke vươn ra, cào ngón tay xuống đất bẩn, và đào bằng tất cả những gì cậu có. Trong chốc lát, các chấm không chỉ choán đầy tầm nhìn mà còn lấp đầy não cậu, cậu bị lạc trong ánh sáng của chúng. Sau đó, phần đáy hàng rào dường như được nâng lên một chút. Đó có thể hoàn toàn chỉ là sự tưởng tượng, nhưng cậu không nghĩ như vậy. Cậu nghe thấy tiếng răng rắc.
Có lẽ nhờ những mũi tiêm và bể ngâm, mình hiện đang là một TK-tuyệt đối, cậu nghĩ. Giống như George vậy.
Cậu quyết định điều đó không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là cậu bắt đầu di chuyển một lần nữa.
Các chấm giảm dần. Nếu chân hàng rào thực sự đã được nâng lên, thì nó hẳn đã lại hạ xuống. Các gai nhọn không chỉ đâm trên vai mà cả trên mông và đùi cậu. Một khoảnh khắc đau đớn khi cậu một lần nữa bị dừng lại, hàng rào ôm lấy cậu một cách tham lam, không muốn buông bỏ, nhưng khi cậu quay đầu và đặt má trên đất sỏi, cậu có thể nhìn thấy một bụi cây. Nó có thể ở trong tầm với. Cậu với tay, không tới, cố thêm chút nữa, và túm được nó. Cậu kéo. Bụi cây bắt đầu bật rễ, nhưng trước khi nó hoàn toàn bật khỏi mặt đất, cậu lại dịch chuyển, đẩy mạnh bằng hông và bằng chân. Những dây thép nhô ra tặng cho cậu một nụ hôn tạm biệt bằng việc cứa một đường thật sâu trên bắp chân, và sau đó cậu lách qua sang bên kia hàng rào.
Cậu đã ra ngoài.
Luke lảo đảo khuỵu xuống và nhìn lại đầy hoang dại, chắc mẩm rằng cậu sẽ thấy tất cả các đèn được bật lên - không chỉ trong phòng chờ, mà cả hành lang và nhà ăn, và trong ánh sáng rực rỡ ấy, cậu sẽ thấy những bóng người đang chạy: những hộ tá với dùi cui điện được rút ra và vặn lên mức tối đa.
Nhưng chẳng có ai cả.
Cậu đứng dậy và bắt đầu chạy thục mạng một cách mù quáng, bước tiếp theo rất quan trọng - định hướng - đã bị cậu quên béng mất trong cơn hoảng loạn. Lẽ ra cậu đã chạy vào rừng và bị lạc ở đó trước khi bình tĩnh lại, nhưng cơn đau dữ dội đột ngột ở gót chân trái khi cậu giẫm phải một hòn đá sắc nhọn khiến cậu nhận ra mình đã làm mất một chiếc giày trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng.
Luke quay lại chỗ hàng rào, cúi người, lôi chiếc giày ra rồi đi vào. Lưng và mông của cậu chỉ đau nhức, nhưng vết cứa cuối cùng vào bắp chân cậu rất sâu, nóng rát như một sợi dây bị nung. Nhịp tim cậu chậm lại và suy nghĩ minh mẫn của cậu cũng trở lại. Khi anh đã thoát ra ngoài, hãy đứng ngang tầm với tấm bạt lò xo, Avery đã nói vậy, nhắc lại bước thứ hai của Maureen. Xoay lưng về phía tấm bạt, sau đó hướng sang bên phải một bước nhỏ. Đó là hướng đi của anh. Anh chỉ cần phải đi khoảng một cây số rưỡi và anh không nhất thiết phải cố gắng đi thật thẳng đường, vì nơi anh đang nhắm đến khá lớn, nhưng hãy cố gắng hết sức. Sau đó, khi nằm trên giường đêm hôm ấy, Avery đã nói rằng Luke có thể dùng những ngôi sao để dẫn đường. Nhưng cậu không biết về mấy thứ như vậy.
Được rồi, vậy thì. Đã đến lúc phải đi. Nhưng có một điều khác cậu phải làm trước tiên.
Cậu sờ tay lên tai phải và cảm nhận vòng tròn nhỏ được gắn ở đó. Cậu nhớ rằng ai đó - có lẽ là Iris, hoặc có thể Helen - nói là gắn chip không làm đau cô ấy, vì tai cô ấy đã xỏ lỗ sẵn rồi. Chỉ là tháo bỏ cái khuyên này ra mà thôi, Luke đã thấy mẹ mình làm điều đó. Nhưng thứ này đã được gắn cố định.
Chúa ơi, xin đừng để con phải dùng dao.
Luke cứng rắn lại, dùng móng tay cạy cái mép cong cong của con chip và giật mạnh. Dái tai cậu căng ra, và nó đau, rất đau, nhưng con chip vẫn ở đó. Cậu buông tay, hít hai hơi thật sâu (ký ức về bể ngâm lại xuất hiện khi cậu làm vậy), và lại giật. Mạnh hơn. Lần này cơn đau còn khủng khiếp hơn, nhưng con chip vẫn nằm yên và thời gian đang dần trôi qua. Chái nhà Phía tây, trông thật lạ lẫm từ góc nhìn xa lạ này, vẫn rất tối và yên tĩnh, nhưng sẽ còn như vậy trong bao lâu nữa?
Cậu nghĩ về việc giật tiếp, nhưng đó cũng chỉ là trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Maureen đã biết, đó là lý do tại sao bà ấy để lại con dao. Cậu lấy nó từ trong túi của mình (cẩn thận không làm đứt tay) và giơ nó lên trước mặt, dưới ánh sáng của những ngôi sao. Cậu cảm nhận được cạnh sắc bằng ngón tay cái của mình, sau đó vòng tay trái sang và kéo dái tai mình xuống, kéo dài nhất có thể, mà cũng không được dài là mấy.
Cậu lưỡng lự, dành một chút thời gian để chính mình thực sự hiểu rằng cậu đang ở bên phía tự do của hàng rào. Con chim cú lại kêu lên, một âm thanh buồn ngủ. Cậu có thể nhìn thấy những con đom đóm lập lòe trong bóng tối và ngay cả trong khoảnh khắc bất hạnh này, vẫn nhận ra chúng thật đẹp.
Làm nhanh lên, cậu tự nhủ. Hãy giả vờ như mày đang cắt một miếng bít tết. Và đừng kêu lên dù nó có đau đến thế nào. Mày không thể hét lên.
Luke đặt lưỡi dao lên dái tai và đứng như vậy trong vài giây mà cảm tưởng như vài thế kỷ. Rồi cậu hạ dao xuống.
Mình không thể.
Mày phải làm.
Mình không thể.
Ôi Chúa ơi, mình phải làm.
Cậu lại đặt lưỡi dao vào phần thịt hở đó rồi rạch dao xuống ngay lập tức, trước khi cậu có nhiều thời gian hơn để cầu nguyện cho lưỡi dao đủ sắc bén nhằm làm việc này thật nhanh.
Lưỡi dao rất sắc, nhưng sức mạnh của cậu đã làm cậu thất bại một chút vào giây cuối cùng, và thay vì đứt lìa, dái tai lủng lẳng bởi một mảnh sụn chưa đứt. Lúc đầu không đau, cậu cảm nhận được hơi ấm của máu chảy xuống bên cổ. Rồi cơn đau ập đến. Giống như một con ong bắp cày, một con ong to như một cái chai nửa lít, đã chích cậu bằng nọc độc của nó. Luke hít vào một tiếng rít dài, nắm lấy dái tai lủng lẳng và kéo nó ra như xé miếng da đùi gà. Cậu cúi xuống, biết rằng mình đã giải quyết được cái thứ đáng nguyền rủa đó nhưng cậu vẫn cần phải nhìn thấy nó. Cần phải tích cực. Nó đã ở trong tay cậu.
Luke chắc chắn rằng cậu đang đứng ngang với tấm bạt lò xo. Cậu xoay lưng về phía tấm bạt, rồi xoay một bước - một bước vừa phải, cậu hy vọng vậy - về bên phải. Trước mặt cậu là bóng tối khổng lồ của khu rừng ở phía bắc Maine, chỉ có Chúa mới biết kéo dài bao xa. Cậu nhìn lên và phát hiện chòm sao Bắc Đẩu, với một ngôi sao hướng thẳng về phía trước. Cứ đi theo nó, cậu tự nhủ. Đó là tất cả những gì mày phải làm. Sẽ không phải là đi thẳng cho đến tận sáng, bà ấy nói với Avery rằng chỉ khoảng một cây số rưỡi hoặc xa hơn một chút, và sau đó sẽ chuyển sang bước tiếp theo. Hãy lờ đi những cơn đau ở bả vai, cơn đau ở bắp chân hay cơn đau kinh khủng nhất của cái tai Van Gogh của mày. Hãy quên đi việc tay chân mày đang run rẩy. Hãy tiếp tục đi tới. Nhưng trước tiên...
Cậu đưa bàn tay phải đang nắm chặt lên vai và ném mẩu thịt với con chip vẫn gắn trên đó qua khỏi hàng rào. Cậu nghe thấy (hoặc tưởng tượng rằng cậu đã nghe thấy) một tiếng cạch nhỏ khi nó rơi xuống lớp mặt đường nhựa quanh sân chơi chỗ sân bóng rổ. Hãy để chúng tìm thấy nó ở đó.
Cậu bắt đầu bước đi, ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào ngôi sao duy nhất.