◄ 22 ►
Cậu ngủ gật trên ghế giữa, gục đầu xuống ngực, hai tay buông thõng giữa hai chân, đôi chân trần đặt trong vũng nước nhỏ dưới đáy thuyền, và có lẽ vẫn ngủ khi Pokey đưa cậu đi qua điểm dừng chân tiếp theo trong hành trình khó tin của mình, nếu không nhờ có một tiếng còi tàu khác, không phải đến từ bờ sông mà là từ phía trước. Nó to hơn - không phải là một tiếng còi mà là một tiếng WHAAA khiến Luke bật dậy nhanh đến nỗi cậu gần như ngã ngửa về phía đuôi thuyền. Cậu giơ hai tay lên như một cử chỉ bảo vệ bản thân theo bản năng, sau đó nhận ra rằng làm vậy thật thảm hại. Tiếng còi kết thúc và được thay thế bởi tiếng rít của kim loại và những tiếng ầm ầm vang lớn. Luke nắm lấy hai bên thành thuyền thuôn dần về phía gần mũi thuyền, nhìn về phía trước với đôi mắt hoang dã, chắc chắn cậu sắp gục ngã.
Bình minh chưa ló rạng, nhưng bầu trời đã bắt đầu le lói ánh sáng, chiếu một tia sáng xuống dòng sông, giờ đây mở rộng hơn nhiều. Hơn bốn trăm mét về phía hạ lưu, một chuyến tàu chở hàng đang băng qua cầu ray bắc ngang sông, giảm dẫn tốc độ. Luke nhìn thấy các toa tàu có dòng chữ New England Land Express, Massachusetts Red, một vài toa chở xe, một vài toa chở dầu, một toa ghi Dầu Sạch Canada và một toa khác ghi Virginia Util-X. Cậu đi qua dưới gầm cầu ray và giơ tay che các muội than đang rớt xuống. Một vài viên đá rơi xuống sông khiến nước bắn lên tung tóe ở hai bên mạn thuyền.
Luke nắm lấy mái chèo và bắt đầu chèo thuyền về phía bờ bên phải, nơi cậu có thể thấy một vài tòa nhà ủ dột với các cửa sổ được bịt kín và một cần cẩu trông có vẻ rỉ sắt và đã bị bỏ hoang từ lâu. Bờ sông đầy rác, lốp xe cũ và lon phế liệu. Bây giờ, đoàn tàu cậu đi phía dưới đã sang bên kia, vẫn đang chạy chậm lại, rít lên và kêu ầm ầm. Vic Destin, cha của Rolf bảo chưa bao giờ có một phương thức vận chuyển nào bẩn và ồn ào như vận chuyển đường sắt. Ông nói điều đó với sự hài lòng thay vì ghê tởm, khiến cả hai cậu bé ngạc nhiên. Ông Destin là một người rất cuồng tàu hỏa.
Luke gần như đã thực hiện đến những nấc cuối của Maureen, và bây giờ quả thực cậu đang tìm kiếm những nấc thang. Những thứ màu đỏ. Dù vậy, không thực sự là màu đỏ, Avery nói với cậu. Không còn là màu đỏ nữa. Bà ấy nói bây giờ chúng giống màu hồng hơn. Luke đã phát hiện ra chúng chỉ năm phút sau khi đi qua cầu ray, chúng thậm chí cũng không phải là màu hồng. Mặc dù có một chút phớt đỏ còn sót lại trên ván đỡ, nhưng các bậc thang chủ yếu là màu xám. Chúng nổi lên từ mép nước đến bờ kè, có thể cao hơn bốn mươi lăm xen-ti-mét. Cậu chèo thuyền đến đó, con thuyền nhỏ của cậu mắc lại trên một bậc thang nằm dưới bề mặt nước.
Luke chậm rãi bước ra, cảm giác mình lù khù như một ông già. Cậu nghĩ đến việc buộc con thuyền S.S. Pokey. Lớp rỉ sét trên những thanh cột ở hai bên bậc thang bị bong tróc, đủ để cậu biết rằng những người khác cũng đã làm như vậy, có lẽ là các ngư dân - nhưng phần còn lại của đoạn dây cột thuyền quá ngắn.
Cậu buông thuyền, nhìn nó bắt đầu trôi theo dòng nước, rồi thấy đôi giày của cậu, với tất nhét bên trong, vẫn ở trên chiếc ghế dưới đuôi thuyền. Cậu quỳ xuống trên bậc thang ngập nước và vừa kịp nắm lấy mái chèo. Cậu kéo thuyền trở lại cho đến khi cậu có thể lấy giày của mình. Rồi cậu lẩm bẩm, “Cảm ơn nhé, Pokey” và để nó trôi đi.
Cậu leo lên vài bậc và ngồi xuống để đi giày. Giày đã khá khô, nhưng bây giờ quần áo của cậu ướt sũng. Lưng cậu đau khi bật cười, nhưng dù sao cậu vẫn cười. Cậu leo lên bậc thang đã từng là màu đỏ, đôi lúc dừng lại để nghỉ chân. Chiếc khăn len của Maureen - trong ánh sáng của buổi bình minh, cậu có thể thấy nó có màu tím - đã nới lỏng quanh eo cậu. Cậu nghĩ đến việc bỏ khăn lại, nhưng rồi lại buộc chặt nó. Cậu không nghĩ là họ có thể đuổi theo cậu đến một nơi xa như thế này, nhưng thị trấn là một điểm đến hợp lý và cậu không muốn để lại dấu vết nào cho phép họ tìm thấy cậu, dù là tình cờ. Hơn nữa, bây giờ cậu cảm thấy chiếc khăn rất quan trọng. Cảm thấy... cậu chọn một từ gần đúng nhất. Không phải may mắn, mà là bùa hộ mệnh. Bởi vì nó đến từ bà ấy, và bà ấy là vị cứu tinh của cậu.
Khi cậu leo lên bậc thang trên cùng, mặt trời xuất hiện ở phía chân trời, to và đỏ, tỏa ánh sáng rực rỡ trên những đường ray. Tàu chở hàng mà cậu đã đi qua phía dưới, giờ đã dừng lại ở trạm dồn tàu [91] ở Khúc Sông Dennison. Khi đầu tàu từ từ tách khỏi các toa xe, một đầu máy dồn toa màu vàng chói kéo đuôi tàu và sẽ sớm bắt đầu vận hành trở lại, đẩy nó vào bãi dốc gù [92] , nơi các đoàn tàu được cắt toa và nối toa.
Những đặc tính và sự phức tạp của việc vận chuyển hàng hóa không được dạy ở trường Broderick, nơi các giảng viên chỉ quan tâm đến các môn học thâm sâu hơn như toán học cao cấp, khí hậu học, và những nhà thơ người Anh cận đại; những bài học về tàu hỏa đã được truyền đạt bởi Vic Destin - một người đam mê tàu và tự hào khi sở hữu bộ lắp ráp tàu Lionel khổng lồ trong một căn phòng dưới tầng hầm của mình. Luke và Rolf đã dành rất nhiều giờ ở đó như những người phụ tế [93] . Rolf thích chơi tàu mô hình, những kiến thức về tàu thật thì cậu ấy không quá để tâm. Luke thích cả hai. Nếu Vic Destin là một nhà sưu tập tem, Luke hẳn sẽ khảo tra xem liệu sự mê đắm của ông ấy với bộ sưu tập tem của mình có giống hệt vậy hay không. Đó là bản chất của cậu, luôn khao khát tìm tòi. Cậu cho rằng điều đó khiến cậu có chút gì đó khá đáng sợ (cậu chắc chắn đã bắt gặp ánh mắt Alicia Destin nhìn cậu và thể hiện ra cảm giác ấy một cách vô cùng rõ ràng, rất nhiều lần), nhưng ngay lúc này, cậu cảm ơn những bài giảng thú vị của ông Destin.
Mặt khác, Maureen không biết gì về tàu hỏa, chỉ là ở Khúc Sông Dennison có một khu ga tập kết tàu và bà ấy nghĩ rằng những chuyến tàu qua đây đến từ nhiều nơi. Nhưng cụ thể là những nơi nào thì bà không biết.
“Bà ấy nghĩ rằng nếu anh thành công, anh có thể nhảy lên một chuyến tàu chở hàng bất kỳ nào đó.” Avery đã nói.
Chà, cậu đã đi xa được đến mức này. Nhưng cậu có thể thực sự nhảy lên một con tàu chở hàng hay không lại là một vấn đề khác. Cậu đã thấy điều này được thực hiện trong các bộ phim, rất dễ dàng, nhưng hầu hết các bộ phim đều tào lao. Có lẽ tốt hơn là nên đến bất cứ một khu nào đó được xem là trung tâm ở thị trấn ngoại ô phía bắc này. Tìm đồn cảnh sát nếu như có tồn tại một đồn ở nơi này, nếu không có thì sẽ gọi cảnh sát bang. Nhưng gọi bằng gì? Cậu không có điện thoại, và gọi bằng điện thoại công cộng là một việc làm nguy hiểm. Kể cả cậu có tìm thấy một bốt điện thoại, cậu sẽ bỏ gì vào khe xu? Một trong những cái mã của Học Viện mà cậu có ư? Cậu cho rằng mình có thể gọi 911 miễn phí, nhưng liệu đây có phải là hành động đúng đắn không? Có gì đó nói với cậu là không.
Cậu đứng yên tại chỗ, ở một nơi ánh sáng ban ngày ập đến quá nhanh so với sở thích của mình, cậu thắt chặt thêm chiếc khăn quanh thắt lưng. Sẽ bất lợi nếu gọi điện hoặc đến đồn cảnh sát ở gần Học Viện như thế này, cậu có thể nhận thấy rõ điều đó, kể cả trong trạng thái sợ hãi và kiệt sức bây giờ. Chỉ trong một thời gian ngắn, cảnh sát sẽ tìm hiểu ra rằng bố mẹ cậu đã chết, bị sát hại, và nghi phạm hàng đầu chính là cậu. Một bất lợi khác chính là bản thân Khúc Sông Dennison. Các thị trấn chỉ có thể tồn tại nếu có nguồn tiền đổ vào, tiền chính là nguồn sống của họ, và tiền của Khúc Sông Dennison đến từ đâu? Không phải từ bãi dồn tàu, nơi mà hẳn đã được tự động hóa phần lớn. Không phải từ những tòa nhà ủ dột cậu đã thấy. Các tòa nhà có thể đã từng là những nhà máy, nhưng giờ thì không còn nữa. Mặt khác, có một số cơ sở ở ngoài kia, tại một trong những thị trấn chưa được quy hoạch (“những thứ của chính phủ”, người dân địa phương sẽ nói vậy khi ra hiệu với nhau trong cửa hàng cắt tóc hoặc trên quảng trường của thị trấn), và những người làm việc ở đó có tiền. Những người đàn ông và phụ nữ đến thị trấn, và không chỉ để khích lệ cho mấy tụ điểm Outlaw Country [94] vào những đêm có đám ban nhạc tự xưng vớ vẩn hoặc vài kẻ tương tự chơi nhạc. Họ mang tới đô la. Và có lẽ Học Viện đang đóng góp phúc lợi cho thị trấn. Họ có thể tài trợ cho thị trấn một trung tâm cộng đồng, hoặc một sân thể thao, hoặc khởi xướng việc bảo trì đường bộ. Bất cứ điều gì gây ảnh hưởng đến những đồng đô la này sẽ bị hoài nghi và không tạo được thiện cảm. Với tất cả những gì Luke biết, các quan chức thị trấn có thể được trả tiền đều đặn để đảm bảo Học Viện không bị chú ý tới bởi những người không liên quan. Phải chăng đó là những suy nghĩ hoang tưởng? Có lẽ vậy. Và có lẽ không.
Luke khao khát tố giác bà Sigsby và tay sai của bà ta, nhưng cậu nghĩ điều tốt nhất, an toàn nhất cậu có thể làm bây giờ là tránh khỏi Học Viện càng xa càng tốt.
Đầu máy dồn toa đang đẩy một loạt các toa xe lên bãi dồn trên đồi - nơi được người dân gọi là dốc gù. Có hai chiếc ghế bập bênh dưới mái hiên của tòa nhà văn phòng trông nhỏ nhắn và gọn gàng. Một người đàn ông mặc quần jean và đi đôi ủng cao su màu đỏ tươi đang ngồi ở một trong hai chiếc ghế, đọc báo và uống cà phê. Khi người lái đầu máy bấm còi, anh ta đặt tờ báo sang chiếc ghế bên cạnh và bước xuống bậc thang, rồi dừng lại để vẫy tay về phía buồng điều khiển bằng kính. Người đàn ông bên trong vẫy lại. Đó là trưởng dồn [95] , và người đàn ông đi đôi bốt đỏ có lẽ là nhân viên ghép nối đầu máy, toa xe.
Cha của Rolf từng than vãn về tình trạng suy thoái của ngành vận chuyển đường sắt tại Mỹ, và bây giờ Luke đã hiểu quan điểm của ông. Có những đường ray đi về mọi hướng, nhưng có vẻ chỉ còn bốn hoặc năm ray hiện vẫn đang hoạt động. Những đường tàu khác bị rỉ sét, cỏ dại mọc đầy giữa các tà vẹt [96] . Có một số toa có mui và toa sàn nằm lại trên một trong những đường tàu này, và Luke dùng các toa ấy để che chắn khi lẻn vào trong phòng của trực ban chạy tàu. Cậu có thể thấy một bìa kẹp giấy treo trên chiếc đinh đóng ở cây cột trước hiên nhà. Nếu đó là lịch tàu chạy ngày hôm nay, cậu muốn xem nó.
Cậu ngồi xổm phía sau một toa xe bỏ hoang ở gần tháp điều hành, quan sát từ bên dưới khi nhân viên ghép nối đầu máy, toa xe đi lên bãi dồn dốc gù. Hàng hóa mới đến hiện đang ở trên dốc gù, và sự chú ý của tất cả các nhân viên vận hành sẽ tập trung vào đó. Nếu bị phát hiện, cậu có lẽ sẽ bị đuổi đi như thể là một đứa trẻ cuồng-tàu, giống như ông Destin. Tuy nhiên, hầu hết trẻ em không ra ngoài vào lúc năm giờ ba mươi phút sáng để ngắm nhìn tàu, cho dù chúng có cuồng đến mức nào. Đặc biệt là những đứa trẻ bị ướt sũng nước sông và có một bên tai bị cắt thảm hại.
Chẳng có lựa chọn nào cả. Cậu phải xem có gì trên bìa kẹp kia.
Anh Ủng Đỏ bước về phía trước khi toa xe đầu tiên trong hàng từ từ lăn bánh ngang qua ông ta, và kéo chốt nối nó với toa tiếp theo. Toa xe - dòng HÀNG HÓA CỦA BANG MAINE được viết rõ nét bên thân toa với màu đỏ, trắng và xanh da trời - lăn bánh xuống dốc, được kéo bởi trọng lực, và tốc độ được kiểm soát bởi guốc hãm toa xe do radar điều khiển. Người vận hành bãi dốc gù kéo cần số và toa HÀNG HÓA CỦA BANG MAINE được chuyển sang đường ray số 4.
Luke đi vòng quanh toa xe có mui bị bỏ hoang và rón rén đi về phía phòng trực ban chạy tàu, tay đút túi quần. Cậu nín thở cho đến khi cậu tới bên dưới tháp điều hành và khuất khỏi tầm nhìn của nhân viên dồn tàu. Hơn nữa, Luke nghĩ, nếu anh ta làm đúng nhiệm vụ của mình, anh ta sẽ chỉ để mắt đến công việc hiện tại chứ không phải nơi nào khác.
Toa xe tiếp theo, bồn chở dầu, được dồn đến Đường ray 3. Hai toa khác cũng được đưa tới đó. Chúng được nối vào nhau và lăn bánh. Những chiếc tàu hỏa Lionel của ông Vic Destin khá yên tĩnh, nhưng nơi này là một mớ âm thanh hỗn độn. Luke đoán những ngôi nhà trong vòng một cây số rưỡi sẽ phải nghe tiếng còi tàu ba, bốn lần mỗi ngày. Có lẽ họ đã quen với điều đó, cậu nghĩ. Điều này thật khó tin cho đến khi cậu nghĩ đến những đứa trẻ bắt đầu cuộc sống mỗi ngày ở Học Viện - ăn những bữa ăn thịnh soạn, uống rượu, hút thuốc lá, nô đùa trên sân chơi và chạy giỡn vòng quanh vào ban đêm, hét lên những tiếng la hét ngốc nghếch của chúng. Luke nghĩ bạn có thể quen với bất cứ điều gì. Thật là một ý nghĩ khủng khiếp.
Cậu đến bên hiên nhà của phòng trực ban, vẫn khuất tầm nhìn của trưởng dồn, và người nhân viên ghép nối toa xe đang quay lưng lại phía cậu. Luke không nghĩ anh ta sẽ quay lại. “Nếu mất tập trung trong một công việc như thế, cháu có thể mất một tay”, một lần ông Destin đã nói như vậy với các cậu bé.
Tờ giấy trên cùng của bìa kẹp giấy tờ không có nhiều thông tin, cột ghi Đường ray 2 và Đường ray 5 chỉ có hai từ: TRỐNG LỊCH. Ray 1 có một tàu hàng đến New Brunswick, Canada, được lên lịch trình vào lúc năm giờ chiều - không giúp ích lắm. Đường ray 4 dự kiến đi Burlington và Montreal lúc hai giờ rưỡi chiều. Ổn hơn, nhưng vẫn không đủ. Nếu lúc hai giờ rưỡi cậu còn chưa thoát khỏi đây, cậu gần như chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Ray 3, nơi nhân viên ghép nối toa xe đang dồn toa New England Land Express mà Luke đã quan sát khi qua cầu, có vẻ ổn. Thời gian ngừng bốc hàng đối với tàu 4297 - thời gian sau khi trưởng ban chạy tàu không nhận bốc hàng nữa (ít nhất là về mặt lý thuyết) - là chín giờ sáng; và vào lúc mười giờ sáng, tàu ‘97 dự kiến sẽ rời Khúc Sông Dennison đến Portland/ME, Portsmouth/NH và Sturbridge/MA. Thị trấn cuối cùng phải cách xa ít nhất năm trăm cây, có thể còn xa hơn nhiều.
Luke lùi về phía những toa xe bị bỏ hoang và quan sát khi các toa khác tiếp tục lăn xuống dốc gù để tới nhiều đường ray khác nhau, một vài toa sẽ được nối thành một con tàu khởi hành luôn trong ngày hôm đó, các toa khác bị bỏ lại trên đường ray phụ cho đến khi cần.
Người ghép nối đầu máy, toa xe đã hoàn thành công việc của mình và leo lên bậc của đầu máy dồn, nói chuyện với người lái tàu. Ông trưởng dồn bước ra và tham gia cuộc trò chuyện cùng họ. Có những tiếng cười. Luke nghe thấy rất rõ tiếng cười trong không khí buổi sáng tĩnh lặng, và cậu thích âm thanh đó. Cậu đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười của người lớn trong phòng giải lao tầng C, nhưng nó luôn có vẻ nham hiểm đối với cậu, giống như tiếng cười của lũ Orc trong tiểu thuyết của Tolkien. Tiếng cười này đến từ những người đàn ông chưa bao giờ nhốt một đám trẻ, hoặc nhấn chúng xuống bể ngâm. Tiếng cười của những người đàn ông không mang theo những cây gậy Taser đặc biệt mà còn được biết đến là dùi cui điện.
Người lái đầu máy lấy ra một chiếc túi. Người ghép nối cầm lấy nó và bước xuống. Khi đầu máy bắt đầu từ từ xuống dốc gù, người ghép nối và người trưởng dồn mỗi người lấy một chiếc bánh rán vòng từ chiếc túi ra và ăn. Những chiếc bánh rán vòng to bọc đường và có thể có đầy mứt bên trong. Bụng Luke réo ầm ầm.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế bập bênh bên hiên và tận hưởng những chiếc bánh rán vòng. Luke, trong khi đó, hướng sự chú ý của mình sang những toa xe đang chờ trên Đường ray 3. Có tất cả mười hai toa, một nửa trong số đó là toa có mui. Có lẽ không đủ để tạo thành một con tàu đi đến Massachusetts, nhưng những toa khác có thể sẽ được ghép từ những sân ga dồn tàu khác, nơi có năm mươi hoặc nhiều toa hơn đang chờ.
Trong lúc ấy, một chiếc xe tải mười sáu bánh tấp vào bãi dồn và xóc nảy lên khi băng qua vài đường ray để đến toa HÀNG HÓA CỦA BANG MAINE. Theo sau là một chiếc xe giao hàng nhỏ. Một vài người đàn ông xuống xe và bắt đầu chuyển những thùng từ toa vào trong xe tải. Luke nghe thấy họ nói tiếng Tây Ban Nha và cậu có thể nhặt nhạnh được một vài từ. Một trong những chiếc thùng bị lật nghiêng và khoai tây đổ tràn ra ngoài. Có rất nhiều tiếng cười của những người-tốt, và khoai tây vương vãi. Luke nhìn một cách đầy thèm thuồng.
Trưởng dồn và người ghép nối nhìn những củ khoai tây lăn lóc từ ghế bập bênh trên hiên, sau đó đi vào trong. Xe bán tải đã rời đi, bây giờ chở đầy khoai tây tươi hướng về quán McDonald hoặc Burger King. Xe giao hàng đi ngay theo sau. Bãi dồn trở nên vắng vẻ trong chốc lát, nhưng sẽ không như vậy được lâu; có thể sẽ có nhiều chuyến bốc dỡ hàng hơn, và người lái đầu máy dồn có thể sẽ bận dồn thêm toa xe cho chuyến tàu chở hàng dự kiến khởi hành lúc mười giờ sáng.
Luke quyết định nắm lấy cơ hội của mình. Cậu ra khỏi phía sau toa xe bị bỏ hoang, nhưng rồi phóng nhanh trở lại khi thấy người lái đầu máy dồn đang đi lên từ dốc gù, đưa điện thoại lên tai. Anh ta dừng lại một lúc, và Luke sợ rằng cậu có thể đã bị phát hiện, nhưng anh ta rõ ràng chỉ đang kết thúc cuộc gọi của mình. Anh ta bỏ điện thoại vào túi áo lớn và đi qua toa xe mà Luke đang trốn đằng sau, không hề liếc mắt qua. Anh ta bước lên bậc thềm và đi vào phòng trực ban.
Luke không chờ nữa, và lần này cậu không còn đi lén lút. Cậu chạy thật nhanh xuống dốc gù, phớt lờ cơn đau ở lưng và đôi chân rã rượi vì mỏi mệt, nhảy qua các đường ray và các guốc hãm xe, luồn lách qua các cột cảm biến tốc độ. Những toa xe đang chờ đến Portland-Portsmouth-Sturbridge bao gồm một toa có mui màu đỏ với dòng chữ VẬN CHUYỂN PHÍA NAM ở thân toa, những từ này gần như không thể đọc được, nằm bên dưới các hình graffiti nguệch ngoạc bị vẽ lên sau nhiều năm phục vụ của toa tàu. Toa đầy bụi bẩn, không có gì đặc biệt, và vô cùng thực dụng, nhưng nó có một sức hấp dẫn không thể phủ nhận: cánh cửa trượt vẫn chưa đóng hoàn toàn. Có một khoảng trống, có lẽ, đủ cho một cậu bé gầy gò và tuyệt vọng lách qua.
Luke bám lấy tay nắm rỉ sét và đu mình lên. Khoảng trống đủ rộng. Thực tế, rộng hơn so với khoảng trống cậu đã đào bên dưới hàng rào dây thép ở Học Viện. Điều đó dường như đã xảy ra từ rất lâu, dường như ở một kiếp sống khác. Thành cửa đập vào lưng và cái mông đau đớn của cậu, máu lại bắt đầu chảy, nhưng cậu đã lọt vào bên trong. Toa xe đã chất đầy ba phần tư, và mặc dù bên ngoài trông rất bẩn thỉu, nhưng bên trong có mùi khá tuyệt: mùi gỗ, mùi sơn, mùi của đồ nội thất và dầu máy.
Những thứ bên trong là một mớ hỗn độn khiến Luke nghĩ về căn gác mái của dì Lacey, mặc dù đồ dì cất giữ đều đã cũ, còn tất cả những thứ này đều mới. Bên trái là máy xén cỏ, máy xới cỏ, máy thổi lá, máy cua xích và những thùng giấy chứa các phụ tùng ô tô và động cơ gắn ngoài. Bên phải là đồ nội thất, một số được đóng hộp nhưng hầu hết được bọc nhựa bảo vệ bên ngoài. Có những chiếc đèn cây ở cả hai bên, được xếp thành hình kim tự tháp, bọc trong túi bóng và dán chụm ba cái một. Có ghế, bàn, ghế xô pha nhỏ cho hai người, thậm chí cả ghế xô pha to. Luke đi đến chiếc ghế xô pha gần nhất với cánh cửa hé và đọc hóa đơn dán trên túi bóng. Nó (và có lẽ cả những đồ nội thất còn lại) sẽ được chuyển đến cửa hàng nội thất Bender và Bowen Fine, ở Sturbridge, Massachusetts.
Luke mỉm cười. Tàu ‘97 có thể sẽ phải bỏ bớt một số toa xe ở bãi dồn tại Portland và Portsmouth, nhưng toa này sẽ đến điểm cuối cùng. Vận may của cậu chưa hết.
“Một người nào đó ở trên kia thích mình”, cậu thì thầm. Sau đó, cậu nhớ ra mẹ và bố mình đã chết, và thầm nghĩ tới họ, nhưng không nghĩ nhiều.
Cậu đẩy vài thùng Bender và Bowen nhích ra ngoài thành toa xe một chút và rất vui khi thấy một chồng đệm lót đồ gỗ phía sau. Chúng có mùi mốc nhưng không bị mốc. Cậu bò vào khoảng trống và kéo những chiếc hộp trở lại sát nhất có thể.
Cuối cùng, cậu đã ở một nơi tương đối an toàn, cậu có một đống đệm mềm để nằm, và cậu đã kiệt sức - không chỉ vì cuộc chạy trốn suốt đêm, mà còn vì những ngày nghỉ không phải kiểm tra với những nỗi sợ hãi leo thang đã dẫn đến cuộc tẩu thoát. Nhưng cậu chưa dám ngủ. Có lúc cậu thực sự ngủ gật, nhưng sau đó, cậu nghe thấy tiếng đầu máy dồn đang đến gần, và toa xe Vận chuyển Phía nam giật mạnh. Luke đứng dậy và hé nhìn qua cánh cửa đang mở. Cậu thấy bãi dồn lướt qua. Sau đó, toa xe xóc nảy lên rồi dừng lại, suýt hất ngã cậu. Có tiếng kim loại răng rắc mà cậu cho rằng đó là âm thanh toa xe của cậu được nối với một toa xe khác.
Trong khoảng một giờ tiếp theo hoặc hơn một chút, có nhiều va đụng mạnh và xóc nảy lên khi nhiều toa xe được nối với nhau để hợp thành đoàn tàu 4297, hướng tới phía nam New England và rời xa khỏi Học Viện.
Rời xa, Luke nghĩ. Rời xa, rời xa, rời xa.
Vài lần cậu nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện với nhau, một lần khá gần, nhưng có quá nhiều tiếng ồn để nghe rõ được những gì họ đang nói. Luke nghe ngóng và cắn những chiếc móng tay giờ đây đã sớm bị cắn cụt. Nếu họ đang nói về cậu thì sao? Cậu nhớ người lái đầu máy dồn đã nghe điện thoại. Chuyện gì xảy ra nếu bà Maureen đã nói chuyện với họ? Nếu cậu bị phát hiện mất tích? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong những tay sai của bà Sigsby - Stackhouse dường như có khả năng nhất - gọi đến bãi tàu và bảo trưởng dồn tìm kiếm tất cả những toa xe chuẩn bị ra ngoài? Nếu điều đó xảy ra, người đàn ông này liệu có bắt đầu với những toa xe có cửa hông hơi hé mở không? Đương nhiên rồi.
Sau đó, giọng nói nhỏ dần và biến mất. Những va đụng và xô đẩy tiếp tục khi tàu 4297 tải thêm trọng lượng và hàng hóa. Các phương tiện đến và đi. Đôi khi có tiếng còi. Luke giật nảy mình mỗi lần như vậy. Cậu ước Chúa cho cậu biết bây giờ đã mấy giờ, nhưng không. Cậu chỉ có thể chờ đợi.
Sau một khoảng thời gian dường như vô tận, những va đụng và tiếng ồn hoàn toàn chấm dứt. Không có chuyện gì xảy ra. Luke bắt đầu một giấc ngủ ngắn khác và gần như đã ngủ say khi một cú đụng mạnh nhất xuất hiện, hất cậu sang một bên. Có một khoảng dừng, sau đó tàu bắt đầu chuyển động trở lại.
Luke chui ra khỏi nơi ẩn náu của mình và đến chỗ cánh cửa mở hé. Cậu nhìn ra đúng lúc thấy phòng trực ban sơn màu xanh lá lướt qua. Trưởng dồn và người ghép nối trở lại chiếc ghế bập bênh của họ, mỗi người cầm một tờ báo. Tàu 4297 va uỵch một tiếng ở điểm giao nhau cuối cùng, rồi chạy qua một cụm tòa nhà bỏ hoang khác. Tiếp đến là một sân cỏ, một bãi rác và một vài lô đất trống. Con tàu lăn bánh qua một khu đất có ray tàu lượn, trẻ em đang chơi ở đó.
Vài phút sau, Luke nhìn thấy trung tâm thị trấn Khúc Sông Dennison. Cậu có thể thấy các cửa hàng, đèn đường, bãi đậu xe, vỉa hè và một trạm xăng. Cậu có thể thấy một chiếc xe bán tải màu trắng hơi ngả màu đang chờ tàu đi qua. Những điều này gây kinh ngạc đối với cậu, giống y như hình ảnh của những ngôi sao trên dòng sông. Cậu đã thoát ra ngoài. Không có kỹ thuật viên, không có hộ tá, không có máy bán hàng bằng mã nơi trẻ em có thể mua rượu và thuốc lá. Các toa xe lắc lư khi đi vào một khúc cua nhẹ, Luke chống hai tay vào hai thành toa xe và lê chân. Cậu quá mệt để nhấc chân lên, và đó là một lý do đáng thương để không có một điệu nhảy chiến thắng, nhưng chuyện là như thế đấy, đúng thực là đáng thương như vậy.