← Quay lại trang sách

◄ 5 ►

Quay trở lại văn phòng của mình, bà nói với Rosalind rằng bà không muốn bị quấy rầy trừ phi người đến là Stackhouse hoặc Zeke Ionidis, người đang kiểm tra các thiết bị giám sát ở tầng D. Bà ngồi sau bàn làm việc, nhìn vào màn hình chờ trên máy tính. Nó hiện lên một bãi biển cát trắng ở Siesta Key, nơi bà đã nói với mọi người rằng bà dự định sẽ nghỉ hưu. Bà đã từ bỏ việc tự nhủ với bản thân điều đó. Bà Sigsby thực sự nghĩ mình có thể chết ở nơi đây, trong những khu rừng, có thể là trong ngôi nhà nhỏ của mình ở làng, cũng có nhiều khả năng là sau chính cái bàn này. Hai trong số các nhà văn yêu thích của bà, Thomas Hardy và Rudyard Kipling, đã chết tại bàn làm việc của họ, tại sao bà lại không chứ? Học Viện đã trở thành cuộc sống của bà, và bà thấy ổn với điều đó.

Hầu hết các nhân viên Học Viện đều giống vậy. Họ đã từng là quân nhân, hoặc nhân viên an ninh tại các công ty cao cấp như Blackwater và Tomahawk Global, hay cơ quan thực thi pháp luật. Denny Williams và Michelle Robertson của đội Ruby Đỏ đã từng là FBI. Có thể Học Viện không phải là cuộc sống của họ khi được tuyển dụng, nhưng khi họ tới nơi này, nó đã trở thành cuộc sống của họ. Không phải là tiền. Không phải là thù lao hay những đãi ngộ sau khi nghỉ hưu. Một phần cũng liên quan tới cách sống đã quá đỗi quen thuộc với họ, giống như một tư thế ngủ. Học Viện tương tự một căn cứ quân sự nhỏ; ngôi làng lân cận thậm chí còn có một trạm PX, nơi họ có thể mua nhiều loại hàng hóa với giá rẻ và đổ xăng cho xe hơi và xe tải, trả chín mươi xu cho một ga-lông [100] với xăng thường và một đô la năm xu với xăng chất lượng cao. Bà Sigsby đã có một khoảng thời gian ở căn cứ không quân Ramstein tại Đức và thị trấn Khúc Sông Dennison này khiến bà nhớ đến Kaiserslautern, nơi bà và bạn bè của mình thỉnh thoảng nghỉ xả hơi, dù Khúc Sông nhỏ hơn nhiều. Ramstein có tất cả mọi thứ, ngay cả một nhà hát phức hợp và nhà hàng Johnny Rockets, nhưng đôi khi bạn chỉ muốn thoát khỏi đó. Cũng tương tự như ở đây.

Nhưng họ luôn quay trở lại, bà nghĩ, mắt nhìn vào hình ảnh bãi biển cát trắng mà bà thỉnh thoảng ghé thăm nhưng sẽ chẳng bao giờ sống ở đó. Họ luôn trở lại và dù cho mọi thứ quanh đây có trở nên tùy tiện và cẩu thả đến thế nào, họ cũng không hé nửa lời tiết lộ về nơi này. Đó là điều duy nhất họ không bao giờ cẩu thả. Bởi vì nếu mọi người phát hiện ra những gì chúng ta đang làm, hàng trăm đứa trẻ mà chúng ta đã phá hủy, chúng ta sẽ phải hứng chịu hàng chục bản án xét xử và hành hình. Bị tiêm thuốc độc tử hình như Timothy McVeigh [101] .

Đó là mặt tối của đồng tiền. Mặt tích cực thì rất đơn giản: toàn bộ nhân viên, từ những vị bác sĩ tuy thường xuyên khó chịu nhưng có thẩm quyền như bác sĩ Dan “Donkey Kong” Hendricks, bác sĩ Heckle và Jeckle ở Khu nửa sau, hay đến những tay tạp vụ thấp hèn nhất, đều hiểu rằng không có gì quan trọng hơn khi số phận của thế giới nằm trong tay họ, như nó từng nằm trong tay những người đã tới đây trước họ. Không chỉ là sự sống còn của loài người, mà là sự sống còn của cả hành tinh. Họ hiểu rằng không có giới hạn cho những gì họ có thể làm và sẽ làm để theo đuổi những mục đích đó. Những ai hiểu được toàn bộ công việc của Học Viện sẽ chẳng thể coi đây là một sự vô nhân đạo.

Cuộc sống ở đây vẫn tốt - dù sao, cũng đủ tốt, đặc biệt là đối với những người đàn ông và phụ nữ từng vùi mình ở Trung Đông và chứng kiến những người đồng chí của mình nằm lại trong những ngôi làng bẩn thỉu với chân tay bị cụt hoặc ruột chảy lòng thòng ra khỏi ổ bụng. Đôi khi bạn được nghỉ phép, bạn có thể về nhà và dành thời gian với gia đình, nếu bạn có gia đình (nhiều nhân viên của Học Viện không có). Tất nhiên, bạn không thể nói với họ về công việc của bạn, và sau một thời gian, họ - những người vợ, những người chồng, những đứa con - sẽ nhận ra rằng công việc mới là điều quan trọng với bạn, chứ họ thì không phải. Bởi vì công việc đã chiếm trọn lấy bạn. Cuộc sống của bạn sẽ xoay quanh - với thứ tự ưu tiên giảm dần - Học Viện, ngôi làng, thị trấn ở Khúc Sông Dennison với ba quán bar, một quán có nhạc sống đồng quê. Và một khi mọi người nhận ra điều đó, chiếc nhẫn cưới sẽ không còn thường xuyên xuất hiện, cũng giống như điều đã xảy ra với Alvorson.

Bà Sigsby mở khóa ngăn kéo bàn dưới cùng và lấy ra một chiếc điện thoại trông giống như chiếc mà đội săn người hay mang theo: to và dày, giống như một thứ đồ đồng nát có từ thời băng cát-xét chỉ vừa nhường chỗ cho đĩa CD và điện thoại di động chỉ mới manh nha xuất hiện trong những cửa hàng điện tử. Đôi khi nó được gọi là Điện thoại Xanh, bởi màu sắc của nó, nhưng nó thường được gọi là Điện thoại Không Số, vì nó không có màn hình và không có số bấm, chỉ có ba vòng tròn nhỏ màu trắng.

Mình sẽ gọi, bà nghĩ. Có lẽ họ sẽ hoan nghênh suy nghĩ tiến bộ và chúc mừng ý tưởng của mình. Có lẽ họ sẽ cho rằng mình chỉ đang nhát cáy và đã đến lúc nghĩ tới một sự thay thế. Dù thế nào cũng phải gọi. Đó là bổn phận, và đáng ra nên thực hiện cuộc gọi này sớm hơn.

“Nhưng không phải hôm nay”, bà ta thì thầm.

Không, không phải hôm nay, không phải khi còn phải lo xử lý chuyện của Alvorson (và giải quyết cái xác). Có thể cũng không phải ngày mai hoặc thậm chí trong tuần này. Việc bà đang dự tính làm không phải là chuyện nhỏ. Bà muốn ghi lại vài điều, để khi bà có gọi, bà có thể nói đúng trọng điểm nhất có thể. Nếu bà thực sự có ý định sử dụng Không số, bà bắt buộc phải trả lời một cách chính xác khi nghe người đàn ông bên đầu dây kia nói Xin chào, Mithith Thigby, tôi có thể giúp gì cho bà?

Đây không phải sự chần chừ, bà tự nhủ. Hoàn toàn không. Và mình không hẳn muốn người nào gặp chuyện rắc rối, nhưng...

Máy liên lạc nội bộ của bà đổ chuông nhẹ nhàng. “Thưa bà Sigsby, Zeke muốn gặp bà. Đường dây số 3.”

Bà Sigsby nhấc máy. “Anh có thông tin gì cho tôi, Ionidis?”

“Đều có mặt đủ”, gã trả lời. “Hai mươi tám thiết bị định vị đang ở Khu nửa sau. Ở Khu nửa trước có hai đứa trẻ trong phòng chờ, sáu đứa ở sân chơi, năm đứa trong phòng của chúng.”

“Rất tốt. Cảm ơn anh.”

“Không có gì, thưa bà Sigsby.”

Bà Sigsby cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, mặc dù bà không thể nói chính xác tại sao. Tất nhiên các cư dân đều đã được điểm danh. Bà đã nghĩ gì chứ, rằng một vài trong số chúng đã biến mất đến Thế giới Disney ư?

Trong lúc đó, hãy giải quyết việc vặt tiếp theo.