← Quay lại trang sách

◄ 8 ►

Trong phòng chiếu, Kalisha giật điếu thuốc khỏi ngón tay Nicky, hút một hơi ngắn cuối cùng từ mẩu thuốc không có đầu lọc, rồi thả nó xuống sàn, giẫm lên. Rồi cô choàng tay qua vai anh. “Tệ lắm hả?”

“Anh từng trải qua chuyện tồi tệ hơn.”

“Bộ phim sẽ giúp anh cảm thấy khá hơn.”

“Ừ. Nhưng luôn còn ngày mai nữa. Bây giờ anh biết tại sao cha anh cực kỳ nhếch nhác sau cơn say xỉn. Còn em thì sao, Sha?”

“Em vẫn ổn.” Đúng như vậy. Chỉ là một cái nhói nhẹ trên mắt trái của cô. Tối nay nó sẽ biến mất. Ngày mai nó sẽ trở lại, và không còn nhẹ nữa. Ngày mai, cơn đau đầu sẽ kinh khủng tới mức khiến những di chứng do say xỉn của cha Nick (và của cha mẹ cô) chỉ như giỡn chơi dưới ánh mặt trời: một tiếng thình thịch thình thịch, như thể một yêu tinh dữ dằn bị giam cầm trong đầu đang dùng búa đập vào hộp sọ của cô nhằm nỗ lực thoát ra. Mặc dù vậy, cô biết, đó không phải là điều tồi tệ nhất. Cơn đau đầu của Nicky còn tệ hơn, Iris, còn tệ hơn rất nhiều, và càng ngày càng mất nhiều thời gian hơn để cơn đau tan biến.

George là một người may mắn, mặc dù khả năng TK của cậu rất mạnh mẽ, nhưng cho đến nay cậu ấy hầu như không cảm thấy đau đớn gì. Chỉ có một cơn đau ở thái dương, cậu ấy nói vậy, và ở phía sau hộp sọ. Nhưng hẳn nó sẽ trở nên tồi tệ hơn. Luôn như vậy, ít nhất cho đến khi cơn đau chấm dứt. Và sau đó? Khu A. Máy bay không người lái. Tiếng vo ve và o o như tiếng một bầy ong. Nửa sau của Khu nửa sau. Kalisha không mong chờ điều đó, ý nghĩ bị tẩy não vẫn khiến cô kinh hãi, nhưng suy nghĩ đó có thể sẽ thay đổi. Với Iris, mọi sự đã thay đổi rồi; phần lớn thời gian cô ấy trông như một thây ma trong Xác sống. Helen Simms đã nói lên một cách khá rõ ràng cảm xúc của Kalisha về Khu A, khi cô ấy nói rằng bất kỳ điều gì cũng còn tốt hơn là Đèn Stasi và những cơn đau đầu gào thét không bao giờ dứt.

George vươn người qua, nhìn vào Kalisha phía bên cạnh Nick bằng đôi mắt sáng vẫn chưa phải chịu quá nhiều đau đớn. “Cậu ấy đã thoát ra ngoài”, George thì thầm. “Hãy tập trung vào điều đó. Và cố lên.”

“Chúng ta sẽ làm vậy”, Kalisha nói. “Phải không, Nick?”

“Chúng ta sẽ cố gắng”, Nick nói và cố nặn ra một nụ cười. “Cho dù ý nghĩ về việc một anh chàng chơi HORSE tệ như Lukey Ellis sẽ mang kỵ binh đến cứu là chuyện khá xa vời.”

“Cậu ấy có thể chơi HORSE rất tệ nhưng cậu ấy chơi cờ rất giỏi”, George nói. “Đừng có coi thường cậu ấy.”

Một trong những hộ tá mặc đồ đỏ xuất hiện bên cánh cửa để mở cửa phòng chiếu. Những hộ tá ở Khu nửa trước đeo thẻ tên, nhưng ở đây thì không. Ở đây, những hộ tá có thể hoán đổi công việc cho nhau. Cũng không có kỹ thuật viên, chỉ có hai bác sĩ ở Khu nửa sau và đôi khi là bác sĩ Hendricks: Heckle, Jeckle và Donkey Kong. Bộ Ba Kinh Hoàng. “Thời gian rảnh đã hết. Nếu các cô cậu không đi ăn, hãy trở lại phòng của mình.”

Nicky của ngày xưa có lẽ đã nói với tên lùn tứ chi phát triển này là hãy cút đi. Nhưng Nick của bây giờ thì chỉ đứng lên, loạng choạng và nắm lấy lưng ghế để giữ thăng bằng. Kalisha cảm giác tim mình tan vỡ khi thấy anh ấy như vậy. Những gì đã bị tước mất khỏi Nicky, theo một cách nào đó thì còn kinh khủng hơn cả giết người. Theo nhiều cách.

“Đi thôi”, cô nói. “Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Phải không George?”

“Được rồi”, George đáp, “Tớ định sẽ xem bộ phim Những chàng trai Jersey vào chiều nay, nhưng nếu như cậu cứ khăng khăng.”

Chúng ta đây chính là ba chàng lính ngự lâm chết tiệt, Kalisha nghĩ.

Ra đến hành lang, âm thanh của máy bay không người lái rõ ràng hơn nhiều. Phải, cô biết Luke đã trốn ra ngoài, Avery nói với cô, và điều đó thật tuyệt. Những tên khốn tự mãn này thậm chí còn chưa biết là cậu ấy đã trốn thoát, điều này còn tuyệt vời hơn. Nhưng những cơn đau đầu khiến cho niềm hy vọng dường như trở nên ít hy vọng hơn. Ngay cả khi những cơn đau dịu bớt, bạn chỉ đang chờ chúng quay trở lại, đó là đặc trưng của địa ngục. Âm thanh của máy bay không người lái đến từ Khu A khiến những thứ như hy vọng có vẻ chẳng dính dáng gì tới nơi này, thật kinh khủng. Cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, bị dồn vào đường cùng như thế.

Nhưng mình sẽ phải kiên trì lâu nhất có thể, cô nghĩ. Bất kể chúng làm gì với chúng ta bằng những ánh đèn và những bộ phim chết tiệt đó, mình phải kiên trì. Mình phải giữ vững tâm trí mình.

Chúng bước chầm chậm xuống hành lang dưới ánh mắt giám sát của tay hộ tá, không giống như những đứa trẻ mà như những kẻ tàn phế. Hoặc như những người già, dành những tuần cuối đời của họ trong một nhà tế bần không hề dễ chịu chút nào.