← Quay lại trang sách

◄ 9 ►

Bác sĩ Everett Hallas dẫn bà Sigsby và Stackhouse đi qua những cánh cửa đóng kín được đánh dấu là Khu A, Stackhouse đẩy chiếc xe. Không có tiếng la ó hay gào thét nào phát ra từ phía sau những cánh cửa đóng kín đó, nhưng Sigsby cảm giác đang ở trong một khu vực có điện trường thậm chí còn mạnh hơn, nó chạy trên da bà như bàn chân của những con chuột vô hình. Stackhouse cũng cảm thấy tương tự. Bàn tay còn lại của gã, không bận rộn đẩy chiếc quan tài tạm thời của Maureen Alvorson, đang xoa xoa cái đầu hói bóng loáng.

“Với tôi thì nó như thể mạng nhện vậy”, gã nói. Rồi quay sang Heckle, “Anh không cảm thấy thế sao?”

“Tôi quen rồi”, Heckle đáp và chạm tay vào khóe miệng. “Đó là quá trình đồng hóa.” Ông ta dừng lại. “Không, từ này không đúng. Tôi nghĩ là thăng hoa. Hay là thích nghi? Có lẽ là cả hai.”

Bà Sigsby bỗng nảy ra một sự tò mò kỳ quái. “Bác sĩ Hallas, sinh nhật của anh là bao giờ? Anh nhớ chứ?”

“Mùng chín tháng chín. Và tôi biết bà đang nghĩ gì.” Ông ta ngoái lại phía sau và nhìn vào những cánh cửa với chữ Khu A màu đỏ, rồi nhìn bà Sigsby. “Dù sao đi nữa, tôi vẫn ổn.”

“Mùng chín tháng chín”, bà ta nói. “Vậy anh... thuộc cung gì nhỉ? Cung Thiên Bình à?”

“Bảo Bình”, Heckle trả lời, nhìn bà đầy gian xảo như muốn nói bà không lừa được tôi dễ dàng thế đâu, quý bà của tôi. “Khi mặt trăng ở Nhà Bảy và sao Thủy thẳng hàng với sao Hỏa. Tình Tính Tang. Cúi đầu xuống, ông Stackhouse. Trần thấp đấy.”

Họ đi qua hành lang ngắn, ánh sáng lờ mờ, đi xuống nhiều tầng cầu thang với Stackhouse giữ đằng trước chiếc xe đẩy và bà Sigsby điều khiển nó từ phía sau, và đi đến một cánh cửa đóng kín khác. Heckle sử dụng thẻ khóa của mình và họ bước vào một căn phòng hình tròn ấm nóng đến khó chịu. Không có đồ đạc gì, nhưng trên một bức tường có một tấm biển được đóng khung: HÃY NHỚ RẰNG ĐÂY LÀ NHỮNG NGƯỜI ANH HÙNG. Dòng chữ nằm dưới một lớp kính cáu bẩn mà có lẽ phải cần một lượng lớn dung dịch tẩy Windex mới làm sạch được. Ở phía đằng xa, giữa những bức tường xi măng xù xì, là một cửa hầm bằng thép, như thể một tủ đựng thịt công nghiệp. Bên trái của nó là một màn hình hiển thị nhỏ, lúc này không hiện gì. Bên phải là hai nút bấm, một màu đỏ và một màu xanh lá.

Lúc này, những suy nghĩ vụn vặt và những mảnh vỡ ký ức khiến bà Sigsby bồn chồn đã không còn nữa, cơn đau đầu nhất thời quanh quẩn ở thái dương bà đã thuyên giảm đi đôi chút. Điều này thật tốt, nhưng bà vẫn nóng lòng muốn rời khỏi đây. Bà hiếm khi tới Khu nửa sau, vì sự hiện diện của bà là không cần thiết; chỉ huy của một đội quân chẳng mấy khi cần đến thăm tiền tuyến, miễn là cuộc chiến tranh vẫn đang diễn ra tốt đẹp. Và mặc dù bà cảm thấy khá hơn, nhưng ở trong căn phòng tròn trống rỗng này vẫn thật kinh khủng.

Hallas cũng có vẻ ổn hơn, không còn là Heckle nữa mà là một người đàn ông đã có hai mươi lăm năm làm bác sĩ quân đội và giành được huy chương Ngôi sao đồng [102] . Ông ta đứng thẳng người và đã ngừng chạm ngón tay vào khóe miệng. Đôi mắt ông ta sáng lên, câu hỏi rành rọt.

“Bà ấy có đeo trang sức không?”

“Không”, Sigsby nói, khi nghĩ về chiếc nhẫn cưới bị thiếu của Alvorson.

“Tôi cho rằng bà ấy vẫn còn mặc quần áo?”

“Tất nhiên rồi.” Bà Sigsby cảm thấy bị xúc phạm một cách khó hiểu với câu hỏi này.

“Bà đã kiểm tra các túi áo túi quần của bà ấy chưa?”

Bà ta nhìn Stackhouse. Gã lắc đầu.

“Bà có muốn kiểm tra không? Đây là cơ hội duy nhất của bà, nếu bà muốn.”

Bà Sigsby cân nhắc ý tưởng này và bác bỏ. Người phụ nữ kia đã để lại thư tuyệt mệnh của mình trên bức tường trong phòng tắm, và túi xách của bà ta ở trong tủ đồ. Cái túi xách sẽ cần kiểm tra, cho đúng thông lệ, nhưng bà sẽ không tháo tấm vải bọc quanh cơ thể nhân viên dọn phòng này và nhìn thấy cái lưỡi đang thè ra một lần nữa, chỉ để tìm một thỏi son, một ống thuốc Tums, hay một ít giấy ăn Kleenex.

“Tôi thì không. Còn anh thì sao, Trevor?”

Stackhouse lại lắc đầu. Gã có làn da rám nắng quanh năm, nhưng hôm nay gã ta trông nhợt nhạt. Việc đi qua Khu nửa sau cũng ảnh hưởng đến gã. Có lẽ, chúng ta nên làm điều này thường xuyên hơn, Sigsby nghĩ. Sát sao với quy trình. Nhưng rồi bà nghĩ đến việc bác sĩ Hallas tuyên bố mình là cung Bảo Bình và Stackhouse thì nói có hàng tấn đậu ở Beantown. Bà quyết định rằng việc sát sao với quy trình là một ý tưởng thực sự tệ hại. Và nhân tiện, ngày mùng chín tháng chín có thực sự khiến Hallas là một người cung Thiên Bình không? Có vẻ không đúng lắm. Chẳng phải đúng ra là cung Xử Nữ sao?

“Làm đi.” Bà ta nói.

“Vậy thì, được thôi”, bác sĩ Hallas nói, và nở nụ cười toe toét đến tận mang tai hoàn toàn thuộc về Heckle. Ông ta kéo mạnh tay nắm của cánh cửa và mở nó ra. Phía sau đen kịt, tỏa ra mùi như thịt nấu chín, và một băng chuyền dính đầy bồ hóng nghiêng nghiêng xuống phía bóng tối đen đặc bên dưới.

Dấu hiệu cần được làm sạch, bà Sigsby nghĩ. Và băng chuyền đó cần phải được chà rửa trước khi nó bị tắc nghẽn và hỏng hóc. Lại thêm một sự bất cẩn.

“Tôi hy vọng anh không cần nhờ sự trợ giúp để nâng bà ta lên”, Heckle nói, vẫn mang nụ cười của một người dẫn chương trình truyền hình. “Tôi e là hôm nay tôi cảm thấy khá yếu ớt. Sáng nay tôi không ăn Wheaties.”

Stackhouse nâng thi thể được quấn vải và đặt nó lên băng chuyền. Nếp gấp bên dưới của tấm vải rời ra, để lộ một chiếc giày. Bà Sigsby cảm thấy bị thôi thúc muốn quay lưng lại với chiếc đế giày trầy xước kia, và đã chế ngự được cảm xúc này.

“Có lời cuối cùng nào không?” Hallas hỏi. “Một lời chào và tạm biệt chẳng hạn?”

“Đừng có ngớ ngẩn”, bà Sigsby nói.

Bác sĩ Hallas đóng cửa lại và nhấn nút màu xanh lá. Bà Sigsby nghe thấy tiếng bánh xe và âm thanh rít lên khi cái băng chuyền bẩn thỉu bắt đầu vận chuyển. Khi âm thanh đó dừng lại, Hallas nhấn nút màu đỏ. Màn hình hiển thị nho nhỏ hoạt động, nhanh chóng nhảy từ con số 200 lên 400 đến 800 rồi đến 1600 và cuối cùng là 3200.

“Nóng hơn nhiều so với nhà hỏa táng bình thường”, Hallas nói. “Và cũng nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn cần phải mất một lúc. Mọi người có thể ở lại đây, tôi sẽ dẫn đi một vòng tham quan.” Ông ta vẫn cười hết cỡ.

“Không phải hôm nay” Sigsby nói. “Tôi quá bận rộn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Có lẽ để lần sau. Chúng tôi rất hiếm khi được gặp bà và chúng tôi luôn mở rộng cửa chào đón.”