◄ 10 ►
Trong khi Maureen Alvorson bắt đầu đường trượt cuối cùng của đời mình, Stevie Whipple đang ăn nui phô mai trong nhà ăn ở Khu nửa trước. Avery Dixon chộp lấy cậu ta bằng một cánh tay đầy tàn nhang. “Ra ngoài sân chơi với em.”
“Anh chưa ăn xong mà, Avery.”
“Em không quan tâm.” Cậu bé hạ giọng. “Việc này rất quan trọng.”
Stevie xúc một miếng lớn cuối cùng, chùi miệng bằng mu bàn tay rồi đi theo Avery. Sân chơi vắng tanh ngoại trừ Frieda Brown đang ngồi trên đường nhựa bao quanh sân bóng rổ và vẽ những nhân vật hoạt hình bằng phấn. Khá là đẹp. Tất cả đều đang cười. Cô ấy không ngước lên khi các cậu bé đi qua.
Khi chúng tiến đến hàng rào lưới, Avery chỉ vào một cái rãnh giữa đám đất và sỏi. Stevie trợn trừng mắt nhìn nó. “Cái gì đã gây nên chuyện này? Chuột chũi hay tê tê ư?” Cậu ấy nhìn xung quanh như thể đang mong đợi nhìn thấy một con chuột chũi - có thể là thỏ - đang trốn dưới tấm bạt lò xo hoặc nép mình dưới bàn ăn ngoài trời.
“Không phải chuột chũi, không phải.” Avery nói.
“Anh cá là em có thể lách qua được chỗ này đấy, Aves. Hãy chốn đi.”
Đừng cho rằng em không nghĩ đến điều đó, Avery nghĩ, nhưng em sẽ bị lạc trong rừng. Thậm chí nếu không bị lạc, cũng không còn chiếc thuyền nào cả. “Đừng bận tâm. Anh phải giúp em lấp kín nó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì phải thế. Và đừng nói chốn, nghe vô tri lắm. Là Tr, Stevie, Trốn.”
Trốn - chính là điều mà người bạn của cậu bé đã làm, Chúa yêu thương và ban phước lành cho anh ấy. Anh ấy giờ đang ở đâu? Avery không biết. Cậu nhóc đã mất liên lạc.
“Trốn”, Stevie nói. “Hiểu rồi.”
“Tuyệt vời. Nào, giờ hãy giúp em.”
Hai cậu bé quỳ xuống và bắt đầu lấp đầy cái hố bên dưới hàng rào, dùng tay cào đất và tạo ra một đám bụi mù mịt. Đó là một công việc nóng nực, và cả hai đều sớm đổ đầy mồ hôi. Mặt Stevie đỏ bừng.
“Hai cậu đang làm gì vậy?”
Chúng nhìn quanh. Đó là Gladys, nụ cười thường trực của cô ta không còn nữa.
“Không có gì ạ”, Avery đáp.
“Không có gì ạ”, Stevie hùa theo. “Chỉ đang nghịch đất. Cô biết đấy, nghịch bẩn thôi.”
“Để ta xem nào. Tránh ra.” Và khi không ai trong hai đứa trẻ tránh ra, cô ta đá mạnh vào sườn Avery.
“Ối!” Cậu bé kêu lên và gập người lại. “Ôi, đau quá!”
Stevie nói, “Cô bị làm sao vậy, đến tháng hay gì...?” Sau đó cậu ấy cũng nhận được cú đá vào vai.
Gladys nhìn vào cái hố, mới chỉ được lấp đầy một phần, rồi nhìn Frieda, vẫn mải mê với những nỗ lực nghệ thuật của mình. “Nhóc làm phải không?”
Frieda lắc đầu mà không thèm ngước lên.
Gladys lấy bộ đàm của mình ra khỏi túi quần trắng và bấm. “Ông Stackhouse? Tôi là Gladys gọi ông Stackhouse.”
Có một khoảng lặng, sau đó một âm thanh vang lên: “Stackhouse nghe, nói đi.”
“Tôi nghĩ ông cần phải đến sân chơi càng sớm càng tốt. Có thứ này ông cần phải thấy. Có lẽ cũng không có gì, nhưng tôi không thích chuyện này.”