◄ 11 ►
Sau khi thông báo cho giám đốc an ninh, Gladys gọi Winona đưa hai cậu bé về phòng. Chúng phải ở trong phòng cho đến khi có thông báo mới.
“Em không biết gì về cái hố đó”, Stevie nói một cách hờn dỗi. “Em nghĩ một con chuột chũi đã làm.”
Winona bảo cậu ta im miệng và đẩy các cậu bé vào bên trong.
Stackhouse đến cùng với bà Sigsby. Bà ta cúi người còn gã ngồi xổm xuống, đầu tiên nhìn vào chỗ đất lún phía dưới hàng rào lưới, rồi nhìn lên cái hàng rào.
“Không ai có thể chui vừa dưới đó được”, bà Sigsby nói. “Chà, có lẽ là Dixon, cậu bé không lớn hơn cặp song sinh Wilcox là mấy, ngoài ra không thể có ai khác.”
Stackhouse hất chỗ đất đá bẩn mà hai cậu bé vừa lấp lại, để lộ ra một cái hố sâu. “Bà chắc chứ?”
Bà Sigsby nhận ra mình đang cắn môi, và bà buộc mình ngừng việc đó lại. Ý nghĩ này thật là nực cười, bà nghĩ. Chúng ta có camera, chúng ta có máy nghe lén, chúng ta có hộ tá và các tạp vụ và người dọn phòng, chúng ta có nhân viên an ninh. Tất cả chỉ để phục vụ một đám trẻ sợ hãi tới mức nhát chết.
Tất nhiên có Wilholm, đứa chắc chắn là không nhát chết, và đã có một vài đứa trẻ khác cũng giống cậu ta trong những năm qua. Nhưng vẫn...
“Julia.” Giọng nói của Stackhouse rất nhỏ.
“Gì vậy?”
“Bà hãy nhìn phía dưới này.”
Bà cúi xuống, rồi thấy cô bé Brown đang nhìn chằm chằm vào họ. “Vào bên trong”, bà ta thình lình quát. “Ngay lập tức.”
Frieda nhanh chóng rời đi, phủi bụi bàn tay, bỏ lại sau lưng những hình vẽ nhân vật hoạt hình đang tươi cười. Khi cô bé bước vào phòng chờ, bà Sigsby nhìn thấy một đám trẻ lố nhố đang trố mắt đứng nhìn. Các hộ tá ở đâu khi cần đến họ? Trong phòng giải lao, đang tám chuyện với một đội săn người nào đó? Kể những câu chuyện hài tục tĩu...
“Julia!”
Bà khuỵu một gối xuống, khẽ nhăn mặt khi một mảnh sỏi sắc nhọn đâm vào chân bà.
“Có vết máu trên hàng rào. Bà nhìn thấy không?”
Bà không muốn nhìn thấy điều đó, nhưng bà đã nhìn thấy. Đúng, đó là máu. Đã khô thành màu nâu sẫm, nhưng chắc chắn là máu.
“Bây giờ hãy nhìn sang bên kia.”
Gã chĩa một ngón tay qua một trong những mắt lưới hình thoi, hướng về phía một bụi cây bị bật gốc một phần. Ở đó cũng dính vết máu. Khi bà Sigsby nhìn vào những vệt máu đó, những vệt máu bên ngoài, bụng bà thắt lại và trong một khoảnh khắc đáng báo động, bà nghĩ mình xém làm ướt quần, như đã từng từ rất rất lâu về trước. Bà nghĩ đến Điện thoại Không Số và hình dung cuộc sống của bà với tư cách là người đứng đầu Học Viện - sự thật là vậy, đây không chỉ là công việc mà là cả cuộc sống của bà - biến mất với cuộc gọi đó. Người đàn ông nói ngọng ở đầu dây bên kia sẽ nói gì nếu bà gọi và nói với ông ta rằng, nơi được cho là cơ sở bí mật và an toàn nhất ở đất nước này - chưa kể nơi này là cơ sở quan trọng nhất của cả nước - đã để một đứa trẻ trốn thoát bằng cách chui qua một hàng rào?
Họ sẽ nói rằng bà đã xong đời, tất nhiên rồi. Xong đời hoàn toàn.
“Toàn bộ các cư dân đều có mặt”, bà nói trong tiếng thì thầm khàn khàn. Bà tóm chặt cổ tay Stackhouse, siết chặt tay gã. Gã dường như không để ý. Gã vẫn đang nhìn chòng chọc vào bụi cây bật gốc như thể bị thôi miên. Đây là điềm xấu cho gã, cũng như cho bà. Không phải là xấu hơn, không thể xấu hơn, chỉ đơn giản là điềm xấu. “Trevor, tất cả bọn trẻ đều có mặt. Tôi đã kiểm tra.”
“Tôi nghĩ bà nên kiểm tra lại. Bà không nghĩ vậy sao?”
Lần này bà đã không quên bộ đàm (ý nghĩ mất bò mới lo làm chuồng lóe lên trong đầu bà), và bà ta đã cẩn trọng hơn. “Zeke. Sigsby gọi Zeke.” Tốt hơn là anh nên nghe máy, Ionidis. Hãy nghe máy.
Gã ta đáp lại. “Zeke đang nghe, thưa bà Sigsby. Tôi đã kiểm tra thông tin về Alvorson, Stackhouse nói với tôi rằng vì Jerry đã nghỉ và Andy không ở đây, nên tôi đã đến nhà hàng xóm của bà ấy...”
“Bây giờ đừng bận tâm chuyện đó. Hãy kiểm tra lại các định vị một lần nữa cho tôi.”
“Vâng, thưa bà Sigbsy.” Tiếng gã nghe có vẻ dè dặt. Chắc anh ta nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của mình, bà ta nghĩ. “Xin bà chờ chút, sáng nay mọi thứ chạy rất chậm... vài giây nữa...”
Bà cảm tưởng như mình sẽ hét lên. Stackhouse vẫn đang nhìn qua hàng rào, như thể mong đợi một chú lùn ma quái chết tiệt nào đó xuất hiện và giải thích toàn bộ sự việc.
“Ổn cả”, Zeke nói. “Bốn mươi mốt cư dân, vẫn có mặt đầy đủ.”
Sự nhẹ nhõm làm khuôn mặt bà dịu lại như một cơn gió nhẹ. “Được rồi, tốt. Rất...”
Stackhouse giật lấy bộ đàm từ tay Sigsby. “Hiện tại chúng đang ở đâu?”
“Ừm... vẫn có hai mươi tám đứa ở Khu nửa sau, bốn ở phòng chờ... ba trong nhà ăn... hai trong phòng của chúng... ba ở hành lang...”
Ba người đó sẽ là Dixon, Whipple và cô bé họa sĩ, bà Sigsby nghĩ.
“Thêm một đứa ngoài sân chơi.” Zeke nói nốt. “Bốn mươi mốt. Như tôi đã nói.”
“Chờ đã, Zeke.” Stackhouse nhìn bà Sigsby. “Bà có thấy đứa trẻ nào ngoài sân chơi không?”
Bà ta không trả lời gã. Bà không cần phải trả lời.
Stackhouse nói qua bộ đàm lần nữa. “Zeke?”
“Nói đi, ông Stackhouse. Tôi nghe đây.”
“Anh có thể xác định chính xác vị trí của đứa trẻ ở sân chơi không?”
“Ừm... để tôi phóng to... có một cái nút nào đó để phóng to hình ảnh lên...”
“Đừng bận tâm nữa”, bà Sigsby nói. Bà đã phát hiện ra một vật thể lấp lánh dưới ánh mặt trời trong buổi chiều sớm. Bà bước lên sân bóng rổ, cúi xuống vạch ném phạt và nhặt nó lên. Bà trở lại bên cạnh vị giám đốc an ninh của mình và chìa tay ra. Trong lòng bàn tay bà là một cái dái tai với chip định vị vẫn dính ở đó.