← Quay lại trang sách

◄ 12 ►

Các cư dân Khu nửa trước được yêu cầu trở về phòng và ở nguyên bên trong. Nếu bất kỳ ai bị bắt gặp ở hành lang, chúng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Lực lượng an ninh Học Viện chỉ có tổng cộng bốn người, bao gồm cả Stackhouse. Hai trong số những người đàn ông này đang ở trong làng của Học Viện và đã trở lại nhanh chóng, bằng cách sử dụng đường ray xe golf mà Maureen đã mong Luke tìm thấy, nhưng cậu đã bỏ lỡ nó khi cách khoảng ba mươi mét. Thành viên thứ ba của đội Stackhouse đang ở thị trấn Khúc sông Dennison. Stackhouse không có ý định chờ cho tới khi cô ta xuất hiện. Denny Williams và Robin Lecks của nhóm Ruby Đỏ đã có mặt, mặc dù đang chờ nhiệm vụ tiếp theo, nhưng bây giờ họ đã hết sức sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp này. Tham gia cùng họ còn có hai gã thân hình vạm vỡ - Joe Brinks và Chad Greenlee.

“Thằng nhóc Minnesota”, Denny nói, khi đội tìm kiếm lâm thời được tập hợp và đã được nghe kể về câu chuyện xảy ra. “Chính là đứa trẻ chúng tôi đã đưa đến hồi tháng trước.”

“Đúng vậy.” Stackhouse đồng ý, “Thằng nhóc Minnesota.”

“Và anh nói rằng nó đã giật chip định vị khỏi tai mình sao?”

“Vết rách này khá phẳng. Thằng bé đã dùng một con dao, tôi nghĩ vậy.”

“Dù bằng cách nào, nó cũng gan dạ đấy”, Denny nói.

“Tôi sẽ nghiền nát cái gan dạ đó của thằng nhóc một khi chúng ta bắt được nó.” Joe gằn giọng. “Nó không phản kháng lại như Wilholm, nhưng nó có một ánh mắt nguyền rủa chết tiệt.”

“Thằng nhóc hẳn đang lang thang trong rừng, bị lạc và sợ hãi tới mức nó sẽ ôm chầm lấy chúng ta khi được tìm thấy”, Chad nói. Gã dừng lại một lúc. “Nếu chúng ta tìm ra thằng bé. Có rất nhiều cây ở ngoài kia.”

“Tai nó chảy máu và có lẽ toàn bộ phần lưng cũng bị chảy máu khi nó chui qua dưới hàng rào”, Stackhouse nói. “Chắc hẳn tay nó cũng vậy. Chúng ta sẽ lần theo vết máu xa nhất có thể.”

“Sẽ thật tốt nếu chúng ta có một con chó”, Denny Williams nói. “Một con chó săn hay một con chó săn gấu mèo [103] già.”

“Sẽ thật tốt nếu ngay từ đầu thằng oắt đó không trốn thoát.” Robin nói. “Chui qua hàng rào ư?” Cô ta gần như phá lên cười, sau đó thấy khuôn mặt cau lại và đôi mắt giận dữ của Stackhouse, cô ta im bặt.

Rafe Pullman và John Walsh, hai nhân viên an ninh, vừa mới trở về từ làng của Học Viện.

Stackhouse nói, “Chúng ta không giết nó, hãy hiểu điều đó, nhưng chúng ta sẽ chích điện thằng nhãi con chết tiệt cho đến chết đi sống lại, để nó sống không bằng chết khi chúng ta tìm thấy nó.”

“Nếu chúng ta tìm thấy nó”, Chad, người hộ tá nhắc lại.

“Chúng ta sẽ tìm thấy nó”, Stackhouse khẳng định. Bởi vì nếu chúng ta không tìm thấy, tôi sẽ bị nướng chín, sẽ tiêu đời - gã nghĩ. Toàn bộ nơi này có thể cũng bị nướng.

“Ta sẽ trở lại văn phòng”, bà Sigsby nói.

Stackhouse tóm lấy khuỷu tay bà. “Để làm gì?”

“Suy nghĩ.”

“Tốt. Hãy suy nghĩ bất kể điều gì bà muốn, nhưng đừng vội gọi điện. Chúng ta thỏa thuận như vậy chứ?”

Bà Sigsby nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, nhưng cái cách mà bà đang cắn môi cho thấy có lẽ bà ta cũng đang sợ. Đây là điều cả hai người họ cùng sợ hãi. “Tất nhiên rồi.”

Nhưng khi bà ta về đến văn phòng - với bầu không khí dễ chịu và yên tĩnh trong văn phòng - bà thấy việc suy nghĩ thật khó khăn. Đôi mắt bà cứ hướng vào ngăn kéo bàn đã khóa. Như thể bên trong đó không phải là một chiếc điện thoại mà là một quả lựu đạn.