◄ 13 ►
Ba giờ chiều.
Không có tin tức nào từ những người đàn ông đang săn lùng Luke Ellis trong rừng. Đã có rất nhiều liên lạc và những cuộc gọi, đúng vậy, nhưng vẫn không có tin tức. Tất cả nhân viên Học Viện đều đã được thông báo về việc cậu bé bỏ trốn, mọi nhân lực đều bị điều động. Một số người tham gia tìm kiếm. Một số khác lùng sục trong làng của Học Viện, tìm kiếm tất cả các căn nhà trống, tìm kiếm một cậu bé hoặc ít nhất là một vài dấu hiệu cho thấy cậu bé đã từng hiện diện ở đây. Tất cả các phương tiện cá nhân đều được trưng dụng. Những chiếc xe golf mà nhân viên thỉnh thoảng dùng để đi lại là tất cả những gì họ có. Những kẻ nằm vùng của họ ở Khúc Sông Dennison - bao gồm hai thành viên của lực lượng cảnh sát vốn chẳng hề nhiều nhặn ở thị trấn - đã được thông báo và nhận được mô tả về Ellis, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì được tìm ra.
Đã có tin tức về Alvorson.
Ionidis đã cho thấy sự chủ động và mưu mẹo của mình, điều mà Jerry Symonds và Andy Fellowes, những kỹ thuật viên, không hề có. Đầu tiên, gã sử dụng Google Earth và sau đó là ứng dụng định vị điện thoại, Zeke đã liên lạc được với người hàng xóm của Alvorson ở một thị trấn nhỏ tại Vermont - nơi Alvorson có một căn nhà. Gã tự giới thiệu với người hàng xóm này mình là một nhân viên của IRS [104] , và bà ta đã tin mà không chút mảy may nghi ngờ. Không hề dè dặt như những người Yankee khác, bà ta nói với gã rằng Maureen đã nhờ bà làm nhân chứng cho một số tài liệu trong lần cuối cùng Mo về nhà. Một nữ luật sư đã đến đây. Các tài liệu đã được gửi tới một số cơ quan thu thập. Luật sư đó gọi các tài liệu này là thủ tục C-và-H, mà người hàng xóm đã hiểu đúng nghĩa là Chấm dứt và Hủy bỏ.
“Tất cả những lá thư đều liên quan đến khoản nợ tín dụng của chồng bà ấy”, người hàng xóm nói với Zeke. “Mo không giải thích, nhưng chẳng cần. Tôi đâu có phải trẻ sơ sinh. Xử lý các hóa đơn nợ nần là những gì bà ấy đang làm. Nếu IRS có thể kiện bà ấy vì chuyện đó, tốt nhất các vị nên nhanh lên. Vì bà ấy trông ốm yếu như sắp chết.”
Bà Sigsby nghĩ người hàng xóm ở Vermont đã nói đúng. Nhưng câu hỏi được đặt ra là tại sao Alvorson lại làm vậy, đó chẳng phải là chở củi về rừng sao? Tất cả nhân viên của Học Viện đều biết nếu họ gặp phải bất kỳ sự mắc kẹt nào về tài chính (cờ bạc là phổ biến nhất), họ có thể tin tưởng vào các khoản vay gần như không có lãi suất. Đó là một phần của gói phúc lợi đã được giải thích cho mỗi nhân viên khi họ mới đến làm việc. Thực ra đó không phải là phúc lợi, mà là một sự đảm bảo. Bởi vì những người mắc nợ dễ bị cám dỗ và bán đi những bí mật.
Lời giải thích dễ dàng cho việc làm của bà ấy là lòng tự trọng, có lẽ cộng thêm cả sự xấu hổ khi bị người chồng bỏ trốn của mình lợi dụng, nhưng bà Sigsby không thích lời giải thích này. Người phụ nữ đã gần tới chặng cuối cuộc đời và chắc chắn phải biết chuyện sức khỏe của mình được một khoảng thời gian. Bà ấy quyết định rửa tay gác kiếm và tiếp tục nhận tiền từ cái tổ chức đã làm vấy bẩn bà không phải là việc đúng đắn. Có vẻ hợp lý - hoặc dù sao cũng gần đúng. Nó phù hợp với việc ám chỉ địa ngục của Alvorson.
Con mụ đó đã giúp thằng nhóc trốn thoát, bà Sigsby nghĩ. Tất nhiên là bà ta đã làm chuyện đó, đấy chính là ý tưởng chuộc tội của bà ta. Nhưng giờ mình không thể chất vấn bà ta được, bà ta đã sắp xếp để chuyện chất vấn không thể xảy ra. Tất nhiên là bà ta biết - bà ta biết phương pháp chất vấn của chúng ta. Vậy mình phải làm gì? Mình sẽ làm gì nếu thằng bé quá-đỗi-thông-minh-tới-tai-hại đó không bị tóm trở lại đây trước khi trời tối?
Bà Sigsby biết câu trả lời, và chắc chắn Trevor cũng vậy. Bà sẽ phải lấy Điện thoại Không Số ra khỏi ngăn kéo khóa và nhấn cả ba nút màu trắng. Người đàn ông nói ngọng sẽ nghe máy. Khi bà nói với ông ta rằng, lần đầu tiên trong lịch sử của Học Viện, một cư dân đã trốn thoát - đào đường thoát giữa đêm ngay phía dưới hàng rào - người đó sẽ nói gì? Chúa ơi, tôi no nắng quá? Thận quá tệ? Đừng lo về chuyện ấy?
Không đời nào.
Hãy nghĩ đi, bà tự nhủ. Suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Người dọn phòng rắc rối này có thể đã nói những gì? Điều quan trọng là, Ellis có thể đã n...
“Chết tiệt. Chết tiệt!”
Sự thật ở ngay trước mặt bà, và vẫn luôn hiển hiện kể từ lúc phát hiện ra cái hố dưới hàng rào. Bà ngồi thẳng lưng trên ghế, mắt mở to, Điện thoại Không Số lần đầu tiên biến mất khỏi tâm trí bà, kể từ lúc Stackhouse gọi về để báo cáo rằng các vệt máu đã biến mất khi họ mới chỉ đi vào khu rừng khoảng năm chục mét.
Bà bật máy tính lên và tìm thấy tệp tin mình cần. Bà nhấp chuột, và mở một video. Alvorson, Ellis và Dixon, đứng bên những chiếc máy bán đồ ăn vặt tự động.
Chúng ta có thể nói chuyện ở đây. Có một máy thu âm, nhưng nó đã không hoạt động trong nhiều năm.
Chủ yếu là Luke Ellis nói chuyện. Cậu bé lên tiếng lo lắng về cặp song sinh và anh chàng Cross. Alvorson dỗ dành cậu. Dixon đứng bên cạnh, chẳng nói mấy, chỉ gãi tay và dụi mũi.
Chúa ơi, Stackhouse đã nói. Nếu mày phải ngoáy mũi, hãy làm vậy và ngoáy mũi đi. Chỉ tới lúc này, xem lại video với một cái nhìn mới, bà Sigsby mới hiểu những gì đang thực sự diễn ra.
Bà đóng laptop và ấn vào máy nội bộ. “Rosalind, tôi muốn gặp thằng nhóc Dixon. Bảo Tony và Winona đưa nó đến. Ngay lập tức!”