← Quay lại trang sách

◄ 14 ►

Avery Dixon, mặc áo in hình người dơi Batman và chiếc quần soóc bẩn thỉu để lộ ra đầu gối xù xì, đang đứng trước bàn làm việc của bà Sigsby, nhìn bà bằng đôi mắt sợ hãi. Cậu bé còn quá nhỏ và lúc này được hộ tống bởi Winona và Tony, cậu không giống như một đứa trẻ mười tuổi, trông cậu chỉ đủ tuổi để học lớp một.

Bà Sigsby cười nhạt với cậu. “Đáng ra ta phải nhớ ra cậu sớm hơn nhiều, Dixon. Ta đã quá sơ suất.”

“Vâng, thưa bà”, Avery thì thầm.

“Vậy là cậu cũng đồng ý như vậy? Cậu nghĩ ta đã sơ suất?”

“Không, thưa bà!” Avery le lưỡi ra và liếm liếm môi. Dù vậy, không véo hay dụi mũi, không phải hôm nay.

Bà Sigsby nhoài người về phía trước, hai tay siết chặt. “Nếu ta sơ suất thật thì sự sơ suất cũng sẽ kết thúc ngay bây giờ. Sẽ có những thay đổi. Nhưng trước tiên, rất quan trọng... rất cấp bách... rằng chúng ta phải mang Luke về nhà.”

“Vâng, thưa bà.”

Bà ta gật đầu. “Chúng ta đã đồng thuận, và như vậy rất tốt. Một khởi đầu tốt đẹp. Vậy cậu ấy đã đi đâu?”

“Cháu không biết, thưa bà.”

“Ta nghĩ cậu biết. Cậu và Steven Whipple đang lấp cái hố mà Luke đã chui qua đó để trốn thoát. Thật ngốc nghếch. Lẽ ra cậu nên để mặc kệ nó.”

“Chúng cháu nghĩ là một con chuột chũi nào đó đã đào cái hố đó, thưa bà.”

“Nhảm nhí. Cậu biết chính xác ai đã làm điều đó. Là Luke, bạn cậu.” Bà ta xòe các ngón tay trên mặt bàn và mỉm cười với cậu bé. “Luke là một cậu bé thông minh và một cậu bé thông minh biết mình không thể cứ ngu ngốc lao vào trong rừng. Chui qua hàng rào có thể là ý tưởng của cậu ta, nhưng cậu ta cần có Alvorson chỉ dẫn để vượt qua quãng đường phía bên kia hàng rào. Bà ta chỉ dẫn từng chút một, mỗi khi cậu dụi mũi. Truyền tin vào cái đầu nhỏ bé tài năng của cậu, đúng không? Sau đó, cậu nói lại cho Ellis. Chẳng có lý do gì để chối cãi, cậu Dixon, ta đã xem video cuộc trò chuyện của các người. Chuyện đó - nếu cậu không phiền khi một bà già ngốc nghếch nói đùa - rõ rành rành như cái mũi trên mặt cậu vậy. Lẽ ra ta nên nhận ra sớm hơn.”

Và Trevor cũng nên nhận ra sớm hơn, bà ta nghĩ. Anh ta cũng đã xem video, và lẽ ra cũng phải nhận thấy những gì đang diễn ra. Nếu có một cuộc thẩm vấn toàn diện khi chuyện này kết thúc, chúng ta trông sẽ mù quáng và ngu xuẩn đến thế nào cơ chứ.

“Bây giờ hãy nói cho ta biết cậu ta đã đi đâu.”

“Cháu thực sự không biết.”

“Mắt cậu đang đảo quanh đấy, Dixon. Những kẻ nói dối thường làm vậy. Hãy nhìn thẳng vào mắt ta. Nếu không, Tony sẽ bẻ vặn cánh tay của cậu ra sau lưng, và sẽ rất đau đấy.”

Bà gật đầu ra hiệu với Tony. Gã nắm lấy một cổ tay gầy gò mỏng manh của Avery.

Avery nhìn thẳng vào bà. Thật khó khăn để làm vậy, vì khuôn mặt gầy gò và đáng sợ của bà ta - một khuôn mặt của giáo viên xấu tính - đang nói rằng Hãy khai ra tất cả, nhưng cậu đã làm được. Nước mắt bắt đầu tuôn ra và lăn dài trên má. Cậu nhóc luôn là một đứa trẻ hay khóc, hai người chị gái đã gọi cậu là Mít Ướt Khóc Nhè, và ở sân trường vào giờ ra chơi, cậu bé luôn là bao cát của bất cứ ai. Sân chơi ở đây tử tế hơn nhiều. Cậu nhớ mẹ và bố, nhớ họ vô cùng, nhưng ít nhất cậu cũng có bạn bè ở đây. Harry đã đẩy cậu ngã, nhưng sau đó vẫn trở thành bạn. Ít nhất là cho tới lúc anh ấy chết. Cho đến khi họ giết chết anh ấy bằng một trong những bài thử nghiệm ngu ngốc. Sha và Helen đã rời đi, nhưng cô gái mới, Frieda, rất tốt với cậu, và đã để cậu thắng trong trò HORSE. Dù chỉ mỗi một lần. Và Luke. Anh ấy là người tốt nhất. Người bạn tốt nhất mà Avery từng có.

“Alvorson đã bảo cậu ta đi đâu, Dixon? Kế hoạch là gì?”

“Cháu không biết.”

Bà Sigsby gật đầu với Tony, gã ta vặn tay Avery ra sau lưng và cổ tay cậu gần như chạm tới vai. Đau đớn đến khó tin. Avery hét lên.

“Cậu ta đã đi đâu? Kế hoạch là gì?”

“Cháu không biết!”

“Thả nó ra, Tony.”

Tony buông tay, và Avery gục xuống, khóc nức nở. “Đau quá, đừng làm đau cháu nữa, làm ơn.” Cậu định nói thêm thật không công bằng, nhưng những kẻ này quan tâm quái gì tới công bằng cơ chứ? Không bao giờ, vốn dĩ là vậy.

“Ta cũng không muốn vậy đâu”, bà Sigsby nói. Điều bà nói là một sự thật mong manh, vô cùng mong manh. Sự thật rõ ràng hơn chính là những năm tháng ở văn phòng này đã khiến bà ta dần quen với sự đau đớn của trẻ em. Và mặc dù khung chữ trong lò hỏa táng là đúng - chúng là những anh hùng, bất kể định nghĩa anh hùng của Học Viện có khiên cưỡng đến thế nào - nhưng một vài đứa trẻ có thể thử thách tính kiên nhẫn của con người. Cho đến khi lòng kiên nhẫn bị sụp đổ.

“Cháu không biết anh ấy đã đi đâu, cháu nói thật.”

“Khi ai đó nói rằng họ đang nói thật, điều đó có nghĩa là họ đang nói dối. Ta đã gặp chuyện này vài lần và ta biết điều đó. Vì vậy, hãy cho ta biết: cậu ta đã đi đâu, và kế hoạch là gì?”

“Cháu không biết!”

“Tony, kéo áo nó lên. Winona, bật dùi cui điện của cô. Mức trung bình.”

“Không!” Avery hét lên, cố gắng bỏ chạy. “Đừng dùng dùi cui điện! Làm ơn, đừng dùng dùi cui điện!”

Tony tóm lấy cậu bé và kéo áo cậu lên. Winona đặt dùi cui điện của mình lên ngay phía trên rốn Avery và kích hoạt nó. Avery thét lên. Chân cậu giật giật và cậu tè ra ướt cả tấm thảm.

“Cậu ta đã đi đâu, Dixon?” Mặt cậu bé nhăn nhó và lấm lem, có những quầng thâm dưới mắt, tè dầm ra quần, và đứa trẻ còi cọc này vẫn kháng cự. Bà Sigsby khó có thể tin được. “Cậu ta đã đi đâu và kế hoạch là gì?”

“Cháu không biết!”

“Winona? Một lần nữa. Mức trung bình.”

“Thưa bà, bà có ch...”

“Lần này bật nấc cao hơn một chút, nếu cô muốn. Ngay vùng bụng phía dưới xương sườn.”

Cánh tay của Avery ướt đẫm mồ hôi và cậu bé vặn vẹo thoát khỏi sự kìm kẹp của Tony, khiến tình huống tồi tệ này thậm chí trở nên tồi tệ hơn nữa - cậu bé hẳn đã chạy loạn trong văn phòng như một con chim bị kẹt trong gara, đâm vào mọi thứ và va phải tường - nhưng Winona đã tóm được cậu bé và kéo cậu đứng thẳng dậy. Lần này là Tony sử dụng dùi cui điện. Avery hét lên và thân thể mềm oặt gục xuống.

“Có phải thằng nhóc ngất rồi không?” Bà Sigsby hỏi. “Nếu vậy, hãy gọi bác sĩ Evans tới đây để tiêm cho cậu ta một mũi. Chúng ta cần một câu trả lời nhanh chóng.”

Tony véo mạnh một bên má của Avery (vốn dĩ rất bầu bĩnh khi cậu bé mới đến, giờ gầy đi rất nhiều). Mắt Avery mở ra. “Nó chưa ngất.”

Bà Sigsby nói. “Cậu Dixon, thật ngu ngốc và không cần thiết phải chịu đựng đau đớn như vậy. Hãy nói cho ta điều ta muốn biết và việc này sẽ kết thúc. Thằng bé đã đi đâu? Và kế hoạch là gì?”

“Cháu không biết”, Avery thì thầm. “Cháu thực sự, thực sự, thực sự không biế...”

“Winona? Cởi quần nó ra, và dùng dùi cui điện vào bụng dưới của nó. Tối đa công suất.”

Mặc dù Winona có thể sẵn sàng bạt tai một cư dân cứng đầu, nhưng cô ta rõ ràng không đành lòng với mệnh lệnh này. Tuy nhiên, cô ta vẫn nới dây thắt lưng quần của cậu bé. Đó là khi Avery đầu hàng.

“Được rồi! Được rồi! Cháu sẽ nói! Chỉ cần đừng làm cháu đau nữa!”

“Đó là một sự cứu cánh cho cả hai chúng ta đấy.”

“Maureen bảo anh ấy đi xuyên qua rừng. Bà ấy nói anh ấy có thể sẽ tìm thấy một đường ray dành cho xe golf nhưng dù cho không tìm thấy đường ray ấy thì vẫn phải tiếp tục đi thẳng. Bà ấy nói anh ấy sẽ nhìn thấy những ánh đèn, đặc biệt là ánh đèn màu vàng sáng. Bà ấy nói khi anh ấy đến những dãy nhà, anh ấy nên đi dọc theo hàng rào cho đến khi thấy một chiếc khăn buộc vào bụi cây hoặc một cái cây, cháu không nhớ rõ. Bà ấy nói có một lối mòn đằng sau nó... hoặc một con đường... cháu cũng không nhớ rõ. Nhưng bà ấy nói nó sẽ dẫn anh ấy đến một con sông. Bà ấy nói có một chiếc thuyền.”

Cậu bé dừng lại. Bà Sigsby gật đầu với một nụ cười nhân từ, nhưng trong lòng, tim bà đập nhanh gấp ba lần. Đây vừa là tin tốt và vừa là tin xấu. Đội tìm kiếm của Stackhouse có thể ngừng việc tìm kiếm loanh quanh trong rừng, nhưng một chiếc thuyền? Ellis đã xuống sông? Vậy là cậu ta đã vượt trước họ hàng giờ đồng hồ.

“Sau đó thế nào, cậu Dixon? Bà ấy bảo cậu ta lên bờ ở đâu? Khúc Sông, ta nói có đúng không? Khúc Sông Dennison?”

Avery lắc đầu và ép mình nhìn thẳng vào bà, đôi mắt mở to và trung thực đến đáng sợ. “Không, bà ấy nói rằng nơi ấy quá gần, bà ấy nói rằng hãy cứ đi trên sông đến tận Presque Isle.”

“Rất tốt, Dixon, cháu có thể trở về phòng mình. Nhưng nếu ta phát hiện ra cháu đã nói dối...”

“Cháu sẽ gặp rắc rối”, Avery nói khi lau nước mắt trên má với đôi bàn tay run rẩy.

Lúc đó, bà Sigsby thực sự đã cười. “Cháu đọc được suy nghĩ của ta.”