← Quay lại trang sách

◄ 15 ►

Năm giờ chiều.

Ellis đã biến mất ít nhất mười tám giờ, thậm chí có thể lâu hơn. Các camera ở sân chơi đã không ghi hình lại, vì vậy không thể nói chắc chắn là bao lâu. Bà Sigsby và Stackhouse đang ở trong văn phòng, theo dõi những tiến triển và lắng nghe các báo cáo từ những kẻ săn tin. Họ có những kẻ nằm vùng và săn tin trên khắp đất nước. Phần lớn những kẻ săn tin của Học Viện không làm gì hơn ngoài việc để mắt đến những đứa trẻ có chỉ số BDNF cao và tổng hợp tất cả những thông tin của chúng từ bạn bè, gia đình, khu phố và trường học. Và tất nhiên là cả nhà của chúng. Tất cả mọi thứ về nhà của chúng, đặc biệt là hệ thống báo động. Tất cả những thông tin này sẽ rất hữu ích cho các nhóm săn người khi thời điểm đến. Họ cũng để mắt đến những đứa trẻ đặc biệt nhưng chưa có trên radar của Học Viện. Những đứa trẻ như vậy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện. Xét nghiệm BDNF, cùng với xét nghiệm PKU [105] bằng việc lấy máu ở gót chân và chỉ số Apgar, là những xét nghiệm thông thường đối với trẻ sơ sinh tại các bệnh viện ở Mỹ, nhưng tất nhiên không phải tất cả các em bé đều được sinh ra trong bệnh viện, và rất nhiều cha mẹ, chẳng hạn như những người luôn phản đối việc tiêm vắc-xin, sẽ không làm các xét nghiệm này.

Những kẻ săn tin không hề biết họ đang báo cáo cho ai, hay mục đích là gì; nhiều người cho rằng (hết sức sai lệch) người đứng sau là một kẻ tai to mặt lớn trong chính phủ Mỹ. Hầu hết họ chỉ đơn giản là được nhận thêm năm trăm đô la mỗi tháng, làm báo cáo khi bị yêu cầu và không hỏi bất cứ điều gì. Tất nhiên, thỉnh thoảng ai đó sẽ đặt câu hỏi, và người ấy sẽ hiểu ra rằng sự tò mò đã làm tiêu tan số tiền trời cho hằng tháng của họ.

Mật độ dày nhất của các tay săn tin và những kẻ nằm vùng, khoảng gần năm mươi người, chủ yếu tập trung ở khu vực xung quanh Học Viện, và việc theo dõi những đứa trẻ tài năng không phải là mối quan tâm chính của họ. Công việc chính của họ là lắng nghe những người đặt ra các câu hỏi không thích hợp. Họ chính là những chiếc còi báo động, một hệ thống cảnh báo sớm.

Stackhouse vẫn thận trọng cảnh báo sáu người ở Khúc Sông Dennison, đề phòng trường họp cậu nhóc Dixon đã nhầm lẫn hoặc nói dối (“Cậu ta không nói dối, tôi đảm bảo”, bà Sigsby khăng khăng), nhưng phần lớn những kẻ săn tin được gã ta cử đến Presque Isle. Một trong số những người này được giao nhiệm vụ liên lạc với cảnh sát khu vực và nói với họ rằng anh ta khá chắc mình đã nhìn thấy một cậu bé xuất hiện ở bản tin thời sự trên CNN. Theo tin tức, cậu bé này đang bị truy nã vì nghi ngờ giết hại cha mẹ mình. Tên cậu bé là Luke Ellis. Kẻ săn tin đó nói với cảnh sát rằng anh ta không chắc người mình thấy có phải là đứa trẻ bị truy nã hay không, nhưng chắc chắn nó trông rất giống cậu ta, và cậu bé đã xin tiền một cách hăm dọa và cà lăm. Cả bà Sigsby và Stackhouse đều biết việc nhờ cảnh sát tìm kiếm cậu bé bỏ trốn của họ không phải là một giải pháp lý tưởng, nhưng cảnh sát có thể sẽ giúp ích. Ngoài ra, bất cứ điều gì Ellis nói với họ đều sẽ bị bác bỏ như những lời mê sảng của một đứa trẻ mắc chứng rối loạn tâm trí.

Điện thoại di động không hoạt động trong Học Viện và trong làng - thật vậy, không hoạt động trong bán kính hai dặm - vì thế, những người tìm kiếm đã sử dụng bộ đàm. Và có điện thoại cố định. Lúc này, một chiếc trên bàn của bà Sigsby đang reo. Stackhouse chộp lấy nó. “Sao? Tôi đang nói chuyện với ai?”

Đó là bác sĩ Felicia Richardson, người thay ca Zeke trong phòng theo dõi. Cô ta rất háo hức làm điều này. Cô ta cũng phải chịu trách nhiệm, một thực tế cô ta hoàn toàn hiểu rõ.

“Tôi đang có cuộc gọi chờ của một tay săn tin. Một người tên Jean Levesque. Ông ta nói rằng đã tìm thấy chiếc thuyền mà Ellis sử dụng. Có muốn tôi chuyển máy cho ông không?”

“Ngay lập tức!”

Bà Sigsby đang đứng trước mặt Stackhouse, hai tay giơ lên, đôi môi tạo thành mấy chữ Có chuyện gì?

Stackhouse phớt lờ bà ta. Có âm thanh của một nút bấm, và tiếng của Levesque trên đầu dây điện thoại. Ông ta nói giọng địa phương St. John Valley nặng tới mức đủ để nghiền gỗ thành bột giấy. Stackhouse chưa bao giờ nhìn thấy ông ta, nhưng hình dung ra một ông già rám nắng đội một chiếc mũ với hàng mớ mồi câu dính trên vành.

“Chính tôi đã tìm thấy con thuyền đó.”

“Tôi nghe nói rồi. Ở đâu?”

“Nó mắc cạn ở một bờ sông cách thượng nguồn Presque Isle khoảng năm dặm. Nó bị ngập khá nhiều, nhưng mái chèo - chỉ có một - được dựng bên ghế ngồi, vẫn ở đúng vị trí của nó. Chưa gọi cho ai. Có vết máu dính trên mái chèo. Nói cho anh hay, có một con thác ở cách chỗ này không xa. Nếu cậu bé mà anh tìm kiếm không quen chèo thuyền, đặc biệt là một đoạn thác như vậy...”

“Hẳn cậu nhóc đã bị hất văng ra”, Stackhouse nói nốt. “Hãy ở nguyên đấy, tôi sẽ cử vài người tới. Cảm ơn ông.”

“Anh trả tiền cho tôi để làm chuyện này”, Levesque nói. “Tôi cũng nghĩ rằng không thể mong đợi anh sẽ nói cho tôi biết cậu bé đã làm chuyện gì đâu nhỉ?”

Stackhouse tắt cuộc gọi, cũng là cách trả lời cho câu hỏi đặc biệt ngu ngốc trên, và giải đáp cho bà Sigsby. “Tôi hy vọng, thằng khốn nhóc con đó đã chết đuối và ai đấy sẽ tìm thấy xác nó tối nay hoặc ngày mai, nhưng chúng ta không thể trông cậy vào sự may mắn. Tôi muốn cử Rafe và John - tất cả lực lượng an ninh mà tôi có, và điều này sẽ thay đổi khi xong chuyện này - tới thị trấn Presque Isle, càng sớm càng tốt. Nếu Ellis đi bộ, đó là nơi mà cậu ta sẽ tới đầu tiên. Nếu cậu ta đi nhờ xe, cảnh sát bang hoặc cảnh sát thị trấn sẽ đón đầu và bắt giữ cậu ta. Rốt cuộc, cậu ta là đứa trẻ điên đã giết cha mẹ mình, sau đó chạy trốn đến tận Maine.”

“Anh có giàu hy vọng như những gì anh đang nói không thế?” Bà Sigsby nói.

“Không hề.”