◄ 16 ►
Các cư dân nhỏ tuổi được phép ra khỏi phòng để ăn tối. Nhìn chung, đó là một bữa ăn im lặng. Một số hộ tá và kỹ thuật viên có mặt, lượn vòng quanh như những con cá mập. Họ rõ ràng đang bực mình, sẵn sàng tấn công hay chích điện bất cứ đứa trẻ nào hỗn xược. Tuy nhiên, trong sự yên tĩnh này, có một bí mật đằng sau nó, đó là sự phấn khích một cách căng thẳng và mạnh mẽ tới mức khiến Frieda Brown cảm thấy hơi hơi say. Đã có một cuộc bỏ trốn. Tất cả bọn trẻ đều vui mừng và không ai trong số chúng muốn bộc lộ điều đó ra ngoài. Mình có đang vui không? Frieda không chắc nữa. Một phần trong cô bé thấy vui, nhưng...
Avery đang ngồi bên cạnh Frieda, phủ đậu nướng lấp kín hai cái xúc xích của mình, sau đó lại bới đậu ra. Lấp rồi lại bới. Frieda không thiên tài được như Luke Ellis, nhưng cô ta cũng khá thông minh, và hiểu lấp và bới có nghĩa là gì. Điều cô ta không biết là chuyện gì sẽ xảy ra nếu Luke ba hoa về những gì đang diễn ra ở đây với một người nào đó tin lời cậu ấy. Cụ thể, những gì sẽ xảy ra với họ. Họ sẽ được tự do? Được đưa về nhà với bố mẹ? Cô chắc chắn đó là điều mà những đứa trẻ muốn tin - và cũng còn là điều bí mật - nhưng Frieda cảm thấy nghi ngờ. Cô chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng cô đã là một người đầy hoài nghi. Những nhân vật hoạt hình cô bé vẽ đều mỉm cười, nhưng cô hiếm khi cười. Ngoài ra, cô biết gì đó mà những đứa trẻ còn lại không biết. Avery đã được đưa đến văn phòng của bà Sigsby, và ở đó chắc chắn cậu bé đã tiết lộ hết.
Điều đó có nghĩa Luke sẽ không thể thoát được.
“Em có định ăn cái món chết tiệt đó không, hay chỉ ngồi nghịch thôi?”
Avery đẩy cái đĩa ra và đứng dậy. Kể từ khi trở về từ văn phòng của bà Sigsby, cậu bé trông giống như đã gặp ma.
“Có bánh táo và bánh pudding sô cô la cho món tráng miệng trong thực đơn đấy”, Frieda nói. “Và ở đây không giống như ở nhà - nhà của chị - nơi em phải ăn hết mọi thứ trên đĩa thì em mới được ăn tráng miệng.”
“Em không đói”, Avery đáp và rời khỏi nhà ăn.
Nhưng hai giờ sau, sau khi những đứa trẻ được đưa trở lại phòng của chúng (cả phòng chờ và nhà ăn đều được tuyên bố bị cấm vào tối nay và cánh cửa dẫn ra sân chơi cũng đã bị khóa), cậu nhóc đến phòng của Frieda trong bộ đồ ngủ, nói rằng mình đói, và hỏi cô có mã nào không.
“Em đùa chị à? Chị chỉ vừa mới đến đây thôi.” Cô ta thực ra đã ở đây ba hôm, nhưng cô ấy sẽ không đưa mã cho Avery. Cô ta thích cậu nhóc, nhưng không nhiều lắm.
“Vâng. Không sao.”
“Đi ngủ đi. Em sẽ không thấy đói khi đã ngủ, và khi em thức dậy sẽ là giờ ăn sáng.”
“Em có thể ngủ với chị được không, Frieda? Vì anh Luke đã đi?”
“Em nên ngủ trong phòng của mình. Em có thể khiến chúng ta gặp rắc rối.”
“Em không muốn ngủ một mình. Họ làm đau em. Họ đã chích điện vào người em. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ quay lại và làm đau em thêm nữa? Họ có thể, nếu họ phát hiện ra...”
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Cô cân nhắc về điều Avery vừa nói. Cô suy nghĩ nhiều thứ, thực sự vậy. Một người giỏi toan tính chính là Frieda Brown ở Springfield, Missouri. “Ừm... được rồi. Lên giường đi. Chị sẽ thức thêm một chút nữa. Có một chương trình trên ti vi nói về động vật hoang dã mà chị muốn xem. Em có biết một số động vật hoang dã ăn thịt cả con của chúng không?”
“Thật sao?” Avery trông có vẻ bị chấn động. “Kinh khủng thật đấy.”
Cô ta vỗ vai cậu bé. “Phần lớn là không.”
“Ồ. Ồ, vậy thì tốt.”
“Đúng rồi. Bây giờ đi ngủ đi và đừng nói chuyện. Chị ghét có người nói chuyện khi chị đang xem ti vi.”
Avery lên giường. Frieda xem chương trình động vật hoang dã. Một con cá sấu Bắc Mỹ chiến đấu với một con sư tử. Hoặc có thể chỉ là một con cá sấu thông thường. Dù sao, chương trình đó cũng rất thú vị. Và Avery cũng thật thú vị. Bởi vì Avery có một bí mật. Nếu cô ta là một TP mạnh như cậu bé đó, cô ta đã biết bí mật kia là gì rồi. Nhưng cô chỉ biết cậu bé có một bí mật.
Khi cô chắc chắn rằng cậu nhóc đã ngủ (cậu bé ngáy - tiếng ngáy của một cậu bé lịch sự), cô tắt đèn, lên giường và lay lay cậu nhóc. “Avery.”
Cậu bé lẩm bẩm và cố gắng quay lưng lại với cô ta. Nhưng cô không để cho cậu bé làm vậy.
“Avery, Luke đã đi đâu?”
“Prekile.” Avery lẩm bẩm.
Cô không biết Prekile là gì, và không quan tâm, vì đó không phải sự thật.
“Thôi nào, cậu ấy đã đi đâu? Chị sẽ giữ bí mật.”
“Lên những bậc thang màu đỏ”, Avery nói. Cậu bé gần như vẫn ngủ. Có lẽ cậu bé nghĩ mình đang mơ.
“Bậc thang màu đỏ nào?” Cô ta thì thầm vào tai cậu bé.
Cậu bé không trả lời, và khi cậu bé cố gắng quay lưng lại với cô ấy, Frieda đã để cho cậu bé làm vậy. Bởi cô ta đã có những gì mình cần. Không giống như Avery (và Kalisha, ít nhất là vào những ngày tâm trạng tốt), cô không hẳn đọc được suy nghĩ. Những gì cô ta có là trực giác dựa trên suy luận, và đôi khi, nếu một người cởi mở bất thường (như một cậu bé đang ngủ), cô sẽ có được những hình ảnh ngắn gọn, sáng rõ.
Cô nằm ngửa, nhìn lên trần và suy nghĩ.