◄ 17 ►
Mười giờ tối. Học Viện im ắng.
Sophie Turner, một trong những hộ tá trực đêm, đang ngồi ở bàn ăn ngoài trời trong sân chơi, hút một điếu thuốc lá và gõ nhẹ tàn thuốc vào nắp chai nước vitamin. Bác sĩ Evans ngồi bên cạnh, đặt một tay lên đùi cô ta. Gã cúi xuống và hôn vào cổ cô nàng.
“Đừng làm thế, Jimmy”, cô ta nói. “Không phải đêm nay, khi toàn bộ nơi này đang trong tình trạng báo động đỏ. Anh không biết ai đang theo dõi đâu.”
“Em là nhân viên đang hút thuốc của Học Viện trong khi toàn bộ nơi này ở trong tình trạng báo động đỏ đấy”, gã nói. “Nếu em đang làm một cô gái hư, tại sao không trở thành một cô gái hư hỏng luôn đi?”
Gã đưa tay lên cao hơn, và cô ta đang đấu tranh liệu có nên cứ để mặc kệ như vậy hay không, thì cô chợt nhìn xung quanh và thấy một cô bé - một trong những trẻ mới - đang đứng ở cửa phòng chờ. Lòng bàn tay cô bé đặt trên kính, và đang nhìn họ.
“Chết tiệt!” Sophie nói. Cô gỡ tay Evans, và dụi tắt điếu thuốc. Cô sải bước về phía cửa, mở khóa và giật mở cánh cửa, rồi túm lấy cổ Con Cừu Non Dòm Ngó.
“Mày đang làm quái gì ở đây vậy? Không được phép lang thang đêm nay, không nhận được thông báo hay sao? Phòng chờ và nhà ăn đều bị cấm! Nếu không muốn bị đánh thật mạnh vào mông, hãy cút trở về phòng của...”
“Tôi muốn nói chuyện với bà Sigsby”, Frieda nói. “Ngay lập tức.”
“Mày mất trí rồi à? Lần cuối cùng, hãy trở về...”
Bác sĩ Evans đẩy Sophie sang một bên mà không một lời xin lỗi. Tối nay anh ta sẽ không được đụng chạm tình tứ gì nữa, Sophie quyết định.
“Frieda? Mày là Frieda đúng không?”
“Đúng thế.”
“Sao không nói với ta những gì mày đang nghĩ nhỉ?”
“Tôi chỉ có thể nói chuyện với bà ấy. Bởi vì bà ấy là chủ.”
“Đúng rồi, và bà chủ đã có một ngày bận rộn. Tại sao mày không nói với ta, và ta sẽ quyết định xem liệu vấn đề có đủ quan trọng để nói với bà ấy không.”
“Ôi, làm ơn”, Sophie nói. “Anh không nhận ra mình đang bị một con nhóc hỗn xược lừa gạt sao?”
“Tôi biết Luke đi đâu”, Frieda nói. “Tôi sẽ không nói với ông, nhưng tôi sẽ nói với bà ấy.”
“Con bé đang nói dối.” Sophie cáu gắt.
Frieda không nhìn cô ta. Cô bé cứ dán mắt vào bác sĩ Evans. “Tôi không nói dối.”
Nội tâm Evans đấu tranh rất nhanh. Luke Ellis sẽ sớm biến mất tới hai mươi bốn giờ, cậu ta có thể ở bất cứ đâu và nói bất cứ điều gì với bất cứ ai - một cảnh sát hoặc, cầu Chúa, hy vọng không phải là một phóng viên. Suy xét yêu cầu của cô bé không phải là công việc của gã, điều này thật lố bịch. Đó là công việc của bà Sigsby. Công việc của gã là không được phạm phải bất kỳ một sai lầm nào khiến gã kết thúc trên một con lạch chết tiệt nào đó mà không có mái chèo.
“Mày nên nói sự thật, Frieda, hoặc là mày sẽ ở trong một thế giới đau đớn. Mày hiểu điều đó chứ?”
Cô bé chỉ nhìn gã.