← Quay lại trang sách

◄ 18 ►

Mười giờ hai mươi.

Toa xe Vận chuyển Phía nam, nơi Luke đang nằm ngủ phía sau những chiếc máy kéo, máy cắt cỏ và các thùng động cơ, giờ đang rời New York đến Pennsylvania và tiến vào đường sắt cao tốc, nơi nó sẽ tiếp tục hành trình trong vòng ba giờ tới. Tốc độ sẽ tăng lên 128 ki-lô-mét/giờ, và trở thành tai họa cho bất cứ ai dừng ngang hay đang ngủ trên đường ray. Trong văn phòng của bà Sigsby, Frieda Brown đang đứng trước bàn làm việc. Cô ta mặc đồ ngủ liền thân màu hồng đẹp hơn bất cứ thứ gì cô bé từng có ở nhà. Tóc cô cột cao như ban ngày và hai tay nắm chặt sau lưng.

Stackhouse ở trong phòng nhỏ riêng sát cạnh văn phòng, đang nằm chợp mắt trên băng ghế dài. Bà Sigsby thấy không có lý do gì để đánh thức gã ta. Ít nhất là chưa. Bà đã quan sát cô bé và thấy không có gì đáng chú ý. Cô bé có màu nâu y như tên của mình: mắt nâu, tóc nâu, làn da rám nâu như màu cà phê sữa. Theo như trong hồ sơ, BDNF của cô bé cũng không nổi bật, ít nhất theo tiêu chuẩn của Học Viện, hữu ích nhưng hầu như không có gì đáng kể. Tuy nhiên, có điều gì đó trong đôi mắt nâu, một điều gì đó. Nó có thể là dáng vẻ của một tay chơi bài có trong tay tất cả các quân át.

“Bác sĩ Evans nói rằng cháu nghĩ cháu biết đứa trẻ mất tích của chúng ta đang ở đâu”, bà Sigsby cất tiếng. “Có lẽ cháu nên nói cho ta biết từ đâu mà cháu có ý tưởng đột ngột này.”

“Avery”, Frieda nói. “Cậu nhóc đã xuống phòng tôi. Cậu bé đang ngủ ở đó.”

Bà Sigsby mỉm cười. “Ta e là cháu đã chậm một chút, cưng ạ. Cậu Dixon đã nói với chúng ta tất cả mọi thứ cậu bé biết.”

“Cậu ấy đã nói dối bà.” Cô bé vẫn nắm hai tay ở sau lưng và vẫn giữ bình tĩnh, nhưng bà Sigsby đã đối phó với nhiều, rất nhiều trẻ em và biết cô bé này đang sợ hãi khi ở đây. Cô bé hiểu được mức độ rủi ro. Tuy nhiên, trong đôi mắt nâu vẫn có sự quả quyết. Thật thú vị!

Stackhouse đi vào, vừa đi vừa nhét áo sơ mi vào trong quần. “Ai đây?”

“Frieda Brown. Một cô bé đang kể chuyện tầm phào. Ta cá là cháu không biết từ tầm phào có nghĩa là gì đâu.”

“Tôi biết”, Frieda nói. “Có nghĩa là nói dối, nhưng tôi không hề.”

“Avery Dixon cũng vậy. Ta đã nói với ngài Stackhouse đây, và bây giờ ta nói với cháu: Ta sẽ biết khi nào một đứa trẻ đang nói dối.”

“Ồ, có lẽ cậu ấy đã nói gần hết sự thật. Đó là lý do tại sao bà tin cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã không nói thật về Prekile.”

Bà ta nhíu mày. “Cái gì...?”

“Presque Isle?” Stackhouse nói với cô bé và túm lấy cánh tay cô bé. “Đó có phải là những gì mày đang muốn nói không?”

“Đó là những gì Avery đã nói. Nhưng đó là một lời nói dối.”

“Làm sao cháu...” Bà Sigsby bắt đầu, nhưng Stackhouse giơ tay lên ngăn bà ta lại.

“Nếu thằng nhóc nói dối về Presque Isle, vậy sự thật là gì?”

Cô bé nở nụ cười tinh ranh với gã. “Tôi sẽ nhận được gì nếu tôi nói?”

“Cháu sẽ không bị chích điện”, bà Sigsby trả lời. “Đến gần chết.”

“Nếu bà chích điện tôi, tôi sẽ nói cho bà điều gì đó, nhưng có thể không phải sự thật. Giống như Avery đã không nói với bà sự thật khi bà chích điện cậu ấy.”

Bà Sigsby đập mạnh tay xuống bàn. “Đừng có thách thức ta, cô bé! Nếu cháu có điều gì để nói...”

Stackhouse lại giơ tay lên. Gã quỳ xuống trước mặt Frieda. Với chiều cao của gã, tầm mắt của họ vẫn không thể ngang nhau mà chỉ gần tới. “Mày muốn gì, Frieda? Về nhà ư? Ta nói thẳng với mày điều đó là không thể.”

Frieda gần như bật cười. Muốn về nhà ư? Với người mẹ nghiện ngập của cô, với những người bạn trai cũng nghiện ngập mà bà ta mang về nhà? Người bạn trai cuối cùng chỉ muốn cô cho hắn ta thấy bộ ngực của mình, để hắn có thể thấy cô “phát triển nhanh như thế nào”.

“Tôi không muốn điều đó.”

“Được rồi, vậy là gì?”

“Tôi muốn ở lại đây.”

“Đó là một yêu cầu khá khác thường đấy.”

“Nhưng tôi không muốn bị tiêm, tôi không muốn bị thử nghiệm nữa, và tôi cũng không muốn đến Khu nửa sau. Không bao giờ. Tôi muốn ở lại đây và lớn lên trở thành một hộ tá như Gladys hoặc Winona. Hoặc một kỹ thuật viên như Tony và Evan. Hoặc thậm chí tôi có thể học nấu ăn và trở thành một đầu bếp như đầu bếp Doug.”

Stackhouse nhìn qua vai cô bé để xem liệu bà Sigsby có ngạc nhiên về điều này như gã không. Bà ta cũng vậy.

“Chúng ta muốn nói rằng... ừm... việc trở thành cư dân vĩnh viễn có thể được sắp xếp.” Gã nói. “Chuyện này có thể sẽ được sắp xếp, nếu thông tin của mày hữu ích và chúng ta bắt được cậu bé.”

“Bắt được cậu ấy hay không không nằm trong thỏa thuận, bởi vì điều đó không công bằng. Bắt cậu ấy là việc của các người. Chỉ cần thông tin của tôi là chính xác. Chỉ thế thôi!”

Gã lại nhìn qua vai Frieda, nhìn bà Sigsby. Người đang khẽ gật đầu.

“Được rồi”, gã nói. “Thỏa thuận như vậy. Giờ hãy nói đi.”

Cô ta nở nụ cười ranh mãnh với Stackhouse, và gã đã nghĩ đến việc tát một phát vào khuôn mặt đó. Chỉ thoáng qua, nhưng đó là một suy nghĩ nghiêm túc. “Và tôi muốn có năm mươi mã.”

“Không.”

“Vậy thì bốn mươi.”

“Hai mươi.” Bà Sigsby nói vọng từ phía sau cô bé. “Và chỉ khi thông tin của cháu hữu ích.”

Frieda cân nhắc. “Được rồi. Chỉ có điều là làm sao tôi biết liệu bà có giữ lời hứa của mình hay không?”

“Cháu sẽ phải tin tưởng chúng ta”, Sigsby nói.

Frieda thở dài. “Tôi đoán vậy.”

Stackhouse: “Không mặc cả nữa. Nếu có điều gì muốn nói thì hãy nói đi.”

“Cậu ấy đã lên bờ trước khi đến Prekile. Chỗ những bậc thang màu đỏ.” Cô ta chần chừ, rồi nói tiếp. Phần quan trọng. “Có một nhà ga ở phía trên các bậc thang. Đó là nơi mà cậu ấy đã đến. Trạm xe lửa.”