◄ 19 ►
Sau khi Frieda được đưa trở lại phòng mình cùng với những cái mã (và cả một lời đe dọa rằng tất cả các lời hứa sẽ bị hủy bỏ nếu cô ta nói bất kỳ từ nào về những gì đã tiết lộ trong văn phòng bà Sigsby cho bất cứ ai), Stackhouse gọi xuống phòng máy tính giám sát. Andy Fellowes đã quay trở lại từ làng và thay ca cho Felicia Richardson. Stackhouse nói với Fellowes những gì mình cần, và hỏi liệu anh ta có thể xoay xở kiếm ra mấy thứ ấy mà không lộ ra cho bất cứ ai hay không. Fellowes nói rằng có thể, nhưng sẽ cần một vài phút.
“Hãy nhanh lên.” Stackhouse nói. Gã cúp máy và sử dụng bộ đàm của mình để gọi cho Rafe Pullman và John Walsh, hai nhân viên an ninh đang chờ nhận lệnh.
“Chẳng phải là anh nên cử một trong những cảnh sát tay trong của chúng ta xuống khu sân ga ư?” Bà Sigsby hỏi khi gã kết thúc cuộc gọi. Hai thành viên của đội cảnh sát ở thị trấn Khúc Sông Dennison là những kẻ săn tin cho Học Viện, vậy là đã chiếm hai mươi phần trăm toàn bộ lực lượng cảnh sát của nơi này rồi. “Như vậy không phải sẽ nhanh hơn à?”
“Nhanh hơn nhưng có lẽ không an toàn. Tôi không muốn những thông tin về vụ việc chết tiệt này đi xa hơn nữa, trừ khi và cho đến khi thực sự cần thiết.”
“Nhưng nếu thằng nhóc đó đã lên tàu, nó có thể ở bất cứ đâu!”
“Chúng ta thậm chí còn chẳng biết liệu nó đã từng ở đó hay không. Con bé có thể chỉ đang nói dối những điều nhảm nhí.”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
“Bà cũng đã không nghĩ Dixon như vậy.”
Đó là sự thật - và thật xấu hổ - nhưng bà vẫn giữ quan điểm của mình. Tình hình bây giờ quá nghiêm trọng để làm bất cứ điều gì khác. “Tôi hiểu, Trevor. Nhưng nếu thằng nhóc ở lại một thị trấn nhỏ như thế, cậu bé hẳn đã bị phát hiện cách đây nhiều giờ rồi!”
“Có thể không. Nó là một đứa trẻ thông minh. Nó có thể đã ẩn náu ở một nơi nào đó.”
“Nhưng tàu là khả thi nhất, anh biết rõ mà.”
Điện thoại lại reo. Cả hai người họ đều tiến đến. Nhưng Stackhouse đã chộp được điện thoại trước.
“Tôi nghe, Andy. Anh có rồi à? Tốt, hãy đọc cho tôi.” Gã chộp lấy một tờ giấy ghi chú và nhanh chóng ghi chép. Bà nghiêng người ngó qua vai gã để đọc.
4297 lúc 10 giờ sáng.
16 lúc 2 giờ 30 chiều.
77 lúc 5 giờ chiều.
Gã ta khoanh tròn 4297 lúc 10 giờ sáng, hỏi điểm đến của chuyến tàu, sau đó ghi lại Port, Ports, Stur. “Tàu đến Sturbridge lúc mấy giờ?”
Gã lại ghi 4-5 giờ chiều xuống tờ ghi chú. Bà Sigsby nhìn nó với vẻ thất vọng. Bà ta biết Trevor đang nghĩ gì: thằng bé muốn đi càng xa càng tốt trước khi rời khỏi con tàu - giả sử rằng cậu ta đã lên được tàu. Đó sẽ là Sturbridge và ngay cả khi tàu bị trễ, nó cũng đã đến nơi ít nhất năm giờ trước.
“Cảm ơn, Andy.” Stackhouse nói. “Sturbridge ở Western Mass phải không?”
Gã lắng nghe rồi gật đầu.
“Được rồi, vậy là nó đang chạy trên tuyến cao tốc, nhưng nó vẫn sẽ đến một trạm ga nhỏ. Có lẽ đó là một điểm chuyển tàu. Anh có thể tìm ra con tàu ấy, hay bất cứ toa xe nào của nó, đi từ đó không? Có lẽ với một đầu máy khác hay đại loại như vậy?”
Gã lắng nghe.
“Không, chỉ là một linh cảm thôi. Nếu thằng bé đi lậu vé trên con tàu, Sturbridge có thể không đủ xa để nó cảm thấy an tâm. Nó có thể muốn tiếp tục bỏ trốn. Đó là những gì tôi sẽ làm nếu là thằng bé. Hãy kiểm tra và phản hồi lại cho tôi nhanh nhất có thể.”
Gã cúp máy. “Andy đã lấy thông tin từ trang web của nhà ga.” Gã nói. “Không vấn đề gì. Thật tuyệt vời phải không? Ngày nay mọi thứ đều có trên mạng.”
“Chúng ta thì không”, Sigsby nói.
“Vẫn chưa thôi”, gã phản bác lại.
“Bây giờ sẽ làm gì?”
“Chúng ta phải chờ Rafe và John.”
Và họ lại chờ. Thời gian trôi qua nhanh chóng. Đúng mười hai giờ rưỡi, điện thoại trên bàn lại reo. Lần này bà Sigsby đã giành được điện thoại, nói tên mình, rồi lắng nghe và gật đầu.
“Được rồi. Tôi đã hiểu. Bây giờ hãy đến ga tàu... khu đề-pô... bãi dồn... bất kể nó được gọi là gì... và xem liệu còn ai đó vẫn... ồ. Được rồi. Cảm ơn anh.”
Bà ta gác máy và quay sang Stackhouse.
“Đó là lực lượng an ninh của anh.” Giọng nói nghe có chút châm biếm, vì lực lượng an ninh của Stackhouse tối nay chỉ có hai người đàn ông ở độ tuổi năm mươi và không có ngoại hình tương xứng cho lắm. “Cô bé Brown đã nói đúng. Họ đã tìm thấy những bậc thang, họ thấy dấu giày, thậm chí họ còn tìm thấy một vài dấu vết ngón tay dính máu, ở lưng chừng cầu thang. Rafe đưa ra giả thuyết rằng Ellis dừng lại ở đó để nghỉ ngơi hoặc để buộc lại dây giày của mình. Họ đang sử dụng đèn pin, nhưng John nói họ có lẽ sẽ tìm thấy nhiều dấu vết hơn nếu là ban ngày.” Bà ta dừng lại. “Và họ đã kiểm tra nhà ga. Không có ai ở đó, thậm chí không có cả người trực đêm.”
Mặc dù căn phòng đang được bật điều hòa ở nhiệt độ dễ chịu 22 độ C, nhưng trán Stackhouse vẫn lấm tấm mồ hôi. “Julia, việc này thật tệ, nhưng chúng ta vẫn có thể xử lý được mà không cần sử dụng đến nó.” Gã chỉ vào ngăn kéo bàn dưới cùng, nơi Điện thoại Không Số đang đợi. “Tất nhiên nếu thằng bé đến đồn cảnh sát ở Sturbridge, tình hình của chúng ta sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Và thằng bé đã có năm giờ đồng hồ để làm điều đó.”
“Ngay cả khi thằng bé đã xuống tàu, nó cũng sẽ không làm vậy”, bà ta nói.
“Tại sao không? Thằng bé không biết rằng mình đang bị buộc tội sát hại cha mẹ. Tại sao nó lại không làm vậy nếu nó không hề hay biết cha mẹ mình đã chết?”
“Ngay cả khi nó không biết, nó sẽ nghi ngờ. Nó là một đứa trẻ thông minh, Trevor, anh đừng nên quên điều đó. Nếu tôi là thằng bé, anh biết việc đầu tiên tôi sẽ làm khi xuống tàu ở Sturbridge, Massachusetts, lúc...” Bà ta nhìn giấy ghi chú. “... bốn đến năm giờ chiều là gì không? Tôi sẽ đến một thư viện và truy cập Internet. Tìm hiểu các sự kiện gần đây ở nhà.”
Lần này cả hai nhìn vào ngăn kéo bị khóa.
Stackhouse nói, “Được rồi, chúng ta cần phải mở rộng phạm vi tìm kiếm. Tôi không thích làm vậy, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Hãy tìm hiểu xem chúng ta có những ai ở vùng lân cận của Sturbridge. Xem thằng bé có xuất hiện ở đó hay không.”
Bà Sigsby ngồi xuống bàn làm việc để ổn định lại cảm xúc, nhưng điện thoại reo lên ngay khi bà ta định với tay lấy nó. Bà ta nghe máy rồi mau chóng chuyển máy cho Stackhouse.
Đó là Andy Fellowes. Hắn ta đã rất bận rộn. Dường như đã có cả một đội trực đêm ở ga Sturbridge, và khi Fellowes giới thiệu mình với tư cách một nhân viên quản lý tồn kho của Downeast Freight, cần kiểm tra một lô hàng tôm hùm sống có thể đã bị lạc mất, trưởng trạm ca đêm rất sẵn lòng giúp đỡ. Không, không có lô tôm hùm sống nào được dỡ xuống tại Sturbridge. Và đúng vậy, hầu hết các toa xe của tàu 4297 đều khởi hành tiếp từ ga này, chỉ là với một đầu máy có mã lực lớn hơn rất nhiều để kéo tàu. Nó trở thành đoàn tàu 9956, chạy về phía nam, hướng đến Richmond, Wilmington, DuPray, Brunswick, Tampa và cuối cùng là Miami.
Stackhouse ghi lại tất cả các địa điểm, rồi hỏi về hai thị trấn mà gã không biết.
“DuPray ở Nam Carolina”, Fellowes nói với gã. “Chỉ là một ga xép - anh biết đấy, một thị trấn nhỏ xíu xiu - nhưng nó là điểm trung chuyển cho các chuyến tàu đến từ phía tây. Họ có một loạt các kho hàng ở đó. Có lẽ đó là lý do tại sao thị trấn này vẫn còn tồn tại. Còn thị trấn Brunswick ở Georgia. Nó lớn hơn một chút. Tôi nghĩ họ luôn chất một lượng lớn hàng hóa và hải sản ở đó.”
Stackhouse cúp máy và nhìn bà Sigsby. “Chúng ta hãy giả định...”
“Giả định”, bà Sigsby nói. “Một từ khiến anh hành xử ngốc nghếch và...”
“Thôi đi.”
Không ai có thể ngắt lời bà Sigsby một cách đột ngột như vậy (chưa kể đến việc ngắt lời vô cùng thô lỗ), nhưng cũng không ai khác được phép gọi bà bằng tên. Stackhouse bắt đầu đi đi lại lại, cái đầu hói của gã lấp loáng dưới ánh đèn. Đôi khi bà tự hỏi liệu gã có thực sự đã bôi sáp lên đầu hay không.
“Chúng ta đang có những gì ở cơ sở này?”, gã hỏi. “Tôi sẽ nói cho bà biết. Bốn mươi nhân viên hoặc hơn một chút ở Khu nửa trước và hơn hai chục nhân viên ở Khu nửa sau, không tính Heckle và Jeckle. Bởi vì chúng ta giữ kín việc vận hành của mình trong một vòng tròn chặt chẽ. Chúng ta buộc phải làm vậy, nhưng những chuyện đó không giúp ích gì cho tối nay. Chiếc điện thoại trong ngăn kéo đó sẽ giúp chúng ta có đủ loại trợ giúp quyền lực, nhưng nếu chúng ta sử dụng nó, cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi, và không phải theo hướng tốt đẹp.”
“Nếu chúng ta phải sử dụng đến chiếc điện thoại, chúng ta có thể không còn mạng sống”, bà Sigsby nói.
Gã phớt lờ điều này. “Chúng ta có những kẻ săn tin trên khắp cả nước, một mạng lưới thu thập thông tin lớn bao gồm những cảnh sát cấp dưới, nhân viên y tế, nhân viên khách sạn, phóng viên tin tức hằng tuần ở các thị trấn nhỏ và những người đã về hưu có nhiều thời gian để lướt web. Chúng ta cũng có hai đội săn người chờ lệnh và một máy bay Challenger có thể đưa họ đến bất cứ đâu nhanh chóng. Và chúng ta có bộ não của chúng ta, Julia à, bộ não của chúng ta. Thằng nhóc này là một kỳ thủ, các hộ tá thường thấy cậu ta chơi cờ với Wilholm, nhưng đây là ván cờ trong thế giới thực, một ván cờ mà thằng bé chưa từng chơi trước đây. Vì vậy, chúng ta hãy giả định.”
“Được rồi.”
“Chúng ta sẽ cử một kẻ săn tin đến kiểm tra với cảnh sát ở Sturbridge, vẫn tương tự câu chuyện mà chúng ta bịa ra ở Presque Isle - anh chàng của chúng ta nói rằng anh ta nghĩ mình đã nhìn thấy một đứa trẻ có thể là Ellis. Tốt hơn hết chúng ta cũng nên làm như vậy ở Portland và Portsmouth, mặc dù tôi không hề tin dù chỉ một phút rằng thằng bé sẽ rời tàu sớm như vậy. Sturbridge khả thi hơn, nhưng tôi nghĩ cậu bé của chúng ta cũng sẽ bỏ qua chỗ này.”
“Anh chắc chắn đây không phải là một suy nghĩ mơ tưởng đấy chứ?”
“Ồ, tôi mơ tưởng rất nhiều thứ. Nhưng nếu thằng bé vừa suy nghĩ vừa bỏ trốn, thì mọi chuyện sẽ hợp lý.”
“Khi tàu 4297 trở thành tàu 9956, thằng bé vẫn trên tàu. Đó là giả định của anh phải không?”
“Đúng vậy. Tàu 9956 dừng lại ở Richmond vào khoảng hai giờ sáng. Chúng ta cần ai đó, tốt hơn hết là vài người, theo dõi chuyến tàu đó. Tương tự ở Wilmington, dừng lại khoảng lúc năm hay sáu giờ sáng. Nhưng bà biết gì không? Tôi không nghĩ thằng bé sẽ xuống ở cả hai nơi này.”
“Anh nghĩ thằng nhóc sẽ đi đến điểm dừng cuối cùng?” Trevor, bà nghĩ, anh ngày càng leo cao hơn trên cây giả định, và mỗi nhánh đều trở nên mỏng manh hơn nhánh trước.
Nhưng còn cách nào khác cơ chứ, khi mà bây giờ đứa trẻ đã biến mất? Nếu bà buộc phải sử dụng Điện thoại Không Số, bà sẽ được bảo rằng lẽ ra họ nên chuẩn bị trước cho những việc như thế này. Nói thì dễ, nhưng làm gì có bất kỳ ai có thể lường trước được việc một đứa trẻ mười hai tuổi đủ tuyệt vọng để cắt đứt dái tai của chính mình, để trốn thoát khỏi sự theo dõi? Hay một nhân viên dọn phòng sẵn sàng hỗ trợ và tiếp tay cho cậu ta? Tiếp theo, bà sẽ được bảo rằng các nhân viên của Học Viện đã trở nên lười biếng và tự mãn... và bà sẽ đáp lại điều đó như thế nào?
“... đường tàu.”
Bà trở về với thực tại và yêu cầu gã ta nhắc lại.
“Tôi nói rằng thằng bé không nhất thiết phải đi tàu đến điểm dừng cuối cùng. Một đứa trẻ thông minh như vậy sẽ biết chúng ta đang đưa người đến đó, nếu chúng ta tìm ra điểm dừng tàu. Tôi cũng không nghĩ thằng bé muốn xuống bất kỳ khu vực đông dân nào. Đặc biệt không phải ở Richmond, một thành phố lạ lẫm giữa đêm khuya. Wilmington có khả năng cao hơn - nó nhỏ hơn - và trời đã sáng khi tàu 9956 đến đó, nhưng tôi lại nghiêng về một trong những ga xép. Tôi nghĩ hoặc là DuPray ở Nam Carolina hoặc là Brunswick ở Georgia. Với giả định rằng cậu ta ở trên chuyến tàu đó.”
“Thằng bé thậm chí có thể không biết chuyến tàu sẽ đi đâu khi rời Sturbridge. Trong trường hợp đó, nó có thể vẫn trên tàu cho đến điểm dừng cuối.”
“Nếu cậu ta ở trong toa với một loạt các thùng hàng được gắn thẻ, cậu ta sẽ biết.”
Bà Sigsby nhận ra rằng đã nhiều năm kể từ khi bà sợ hãi đến thế này. Có lẽ bà chưa bao giờ có nỗi sợ như thế. Họ đang giả định hay chỉ đang đoán mò? Và nếu chỉ đoán, liệu có khả năng họ có thể liên tiếp đoán đúng hay không? Nhưng những phỏng đoán và giả định này là tất cả những gì họ có, vì vậy bà gật đầu. “Nếu thằng nhóc xuống tàu ở một trong những ga dừng nhỏ hơn, chúng ta có thể cử một đội săn người để mang cậu ta về. Chúa ơi, Trevor, điều này thật lý tưởng.”
“Hai đội. Ngọc Mắt Mèo và Ruby Đỏ. Ruby là đội đã đưa thằng bé đến. Đó sẽ là một dấu chấm tròn hoàn hảo đúng không, bà thấy sao?”
Sigsby thở dài. “Tôi ước chúng ta có thể chắc chắn là cậu ta đã lên chuyến tàu đó.”
“Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi khá chắc đấy, đó là tất cả những gì tôi cần lúc này.” Stackhouse mỉm cười với bà. “Hãy gọi điện. Đánh thức một số người dậy. Bắt đầu với Richmond. Chúng ta đã phải trả cho các anh chàng và những cô nàng khắp cả nước, bao nhiêu nhỉ, khoảng một triệu đô la mỗi năm? Giờ là lúc để họ xứng đáng với số tiền đã kiếm được.”
Ba mươi phút sau, bà Sigsby đặt điện thoại trở lại giá ống nghe. “Nếu thằng nhóc này đang ở Sturbridge, nó hẳn đang trốn trong một cái cống hoặc một ngôi nhà bỏ hoang hoặc đại loại thứ gì đó tương tự - cảnh sát không tìm được cậu ta, nếu đám cảnh sát ấy đã tìm ra nó thì sẽ có gì đó hiện trên các máy quét của họ. Chúng ta đã có người ở cả Richmond và Wilmington để mắt đến chuyến tàu khi nó đến, và họ đã có một câu chuyện hay để che giấu.”
“Tôi đã nghe. Làm tốt lắm, Julia.”
Bà ta giơ một bàn tay mệt mỏi lên để thừa nhận điều này. “Bất kỳ ai chỉ cần nhìn thấy cậu bé cũng sẽ nhận được một phần thưởng đáng kể, và thậm chí sẽ có một phần thưởng đáng kể hơn - giống như của trời cho - nếu những người của chúng ta có cơ hội tóm lấy thằng bé và đưa cậu ta đến một ngôi nhà an toàn để chúng ta tới đón. Không thể làm vậy ở Richmond, cả hai người của chúng ta chỉ là những dân thường, nhưng một trong những người ở Wilmington là cảnh sát. Cầu mong có thể túm được thằng nhãi ở đó.”
“Thế còn DuPray và Brunswick thì sao?”
“Chúng ta sẽ cử hai người theo dõi ở Brunswick, mục sư của một nhà thờ Giám lý gần đó và vợ ông ta. Chỉ có một người ở DuPray, nhưng ông ta thực sự sống ở thị trấn ấy. Ông ta làm chủ một nhà nghỉ của thị trấn.”