← Quay lại trang sách

◄ 20 ►

Luke lại ở trong bể ngâm một lần nữa. Zeke đang nhấn cậu xuống, và những ánh đèn Stasi đang xoáy tròn trước mặt cậu. Chúng cũng xuất hiện bên trong đầu cậu, tệ hơn gấp mười lần. Cậu sẽ chết đuối khi nhìn vào chúng.

Lúc đầu, cậu nghĩ rằng tiếng la hét mà cậu nghe thấy khi đang dần tỉnh lại phát ra từ chính mình, và tự hỏi làm sao cậu có thể hét to như vậy ở dưới nước. Sau đó, cậu nhớ lại mình đang ở trong một toa hàng, toa tàu hàng này là một phần của một con tàu đang di chuyển, và nó đang chạy chậm dần. Tiếng kêu rít lên đó là tiếng bánh xe thép chạy trên đường ray.

Các đốm màu vẫn còn trong chốc lát, sau đó mờ dần. Toa hàng tối đen như mực. Cậu cố gắng duỗi căng các cơ bắp bị chuột rút của mình và phát hiện ra mình bị vây chật cứng. Ba hay bốn thùng động cơ xuồng máy đã rơi xuống. Cậu muốn tin rằng mình đã thực hiện việc đập phá trong cơn ác mộng, nhưng cậu nghĩ có lẽ mình đã làm điều này bằng tâm trí, trong sự kìm kẹp của những thứ ánh sáng chết tiệt đó. Ngày xửa ngày xưa, giới hạn sức mạnh tâm trí của cậu chỉ là đẩy những khay bánh pizza rơi khỏi bàn trong nhà hàng hoặc làm rung rinh các trang sách, nhưng thời thế đã thay đổi. Cậu đã thay đổi. Chỉ là cậu không biết mình thay đổi nhiều đến mức nào, và cậu cũng không muốn biết.

Tàu chạy chậm hơn và bắt đầu kêu vang ầm ĩ khi lăn bánh qua các điểm chuyển tàu. Luke nhận thức được rằng mình đang trong tình trạng kiệt sức. Cơ thể cậu chưa đến mức báo động đỏ, vẫn chưa, nhưng nó chắc chắn đã đạt đến vạch vàng. Cậu đói, thật tệ, nhưng cơn khát của cậu khiến cái bụng rỗng chẳng đáng là gì. Cậu nhớ lại khoảnh khắc mình trượt xuống bờ sông nơi con thuyền S.S Pokey được cột lại và cậu đã vục nước lạnh lên mặt và uống nước ngon lành thế nào. Bây giờ cậu sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được uống vốc nước sông đó. Cậu liếm môi, nhưng chẳng giúp ích gì, lưỡi cậu cũng khô khốc.

Con tàu dừng lại và Luke xếp lại các thùng giấy theo cảm giác. Thùng rất nặng, nhưng cậu đã làm được. Cậu không biết mình đang ở đâu, bởi vì cửa toa Vận chuyển Phía nam đã bị đóng kín từ Sturbridge. Cậu quay trở lại chỗ ẩn nấp đằng sau những chiếc thùng và những thiết bị động cơ nhỏ và chờ đợi, với cảm giác thật thảm hại.

Khi cậu đang dần chìm vào giấc ngủ bất chấp cơn đói, cơn khát, bàng quang căng tức và chiếc tai đau nhức, thì cánh cửa toa xe chở hàng rầm rầm mở ra, ánh trăng chiếu vào. Đối với Luke, ánh sáng này như một dòng thác tràn vào bên trong bóng tối đen đặc mà cậu thấy quanh mình khi tỉnh dậy. Một chiếc xe tải đang lùi dần đến sát cửa toa xe, và một anh chàng đang quanh quẩn gần đó.

“Lùi lại... thêm chút nữa... chậm thôi... thêm chút nữa... dừng lại!”

Xe tải tắt động cơ. Có tiếng huyên náo khi cánh cửa thùng hàng sau xe mở ra, và rồi một người đàn ông nhảy lên toa hàng. Luke có thể ngửi thấy mùi cà phê, bụng cậu réo lên, chắc chắn đủ to để người đàn ông kia có thể nghe thấy. Nhưng không - khi lén nhìn lên qua một máy kéo và một máy xén cỏ, cậu thấy một người đàn ông, mặc bộ đồ lao động, đang đeo tai nghe.

Một người đàn ông khác đi đến và chiếu chiếc đèn pin vuông mà đang - thật may mắn - hướng ra cửa chứ không phải hướng về phía Luke. Họ đặt một thang dốc bằng thép và bắt đầu chuyển các thùng hàng từ xe tải lên toa hàng. Mỗi thùng đều được đóng dấu KOHLER, MẶT NÀY HƯỚNG LÊN, và SỬ DỤNG CẨN TRỌNG. Vì vậy, cho dù đây là bất kỳ nơi nào, nó cũng không phải là điểm dừng cuối cùng.

Hai người đàn ông dừng lại sau khi đã chuyển mười hoặc mười hai thùng hàng và ăn những chiếc bánh rán vòng từ trong một túi giấy. Luke phải hết sức kiềm chế bằng tất cả sức mạnh tinh thần của cậu - những suy nghĩ về Zeke đang nhấn chìm cậu trong bể, những suy nghĩ về cặp song sinh Wilcox, suy nghĩ về Kalisha và Nicky và chỉ có Chúa mới biết còn bao nhiêu đứa trẻ khác đang trông đợi ở cậu - để ngăn bản thân mình lao ra ngoài và cầu xin những người đàn ông đó cho cậu cắn một miếng, chỉ một miếng bánh. Cậu có lẽ đã làm như vậy, nếu không phải vì một trong hai người họ đã nói một câu khiến cậu như chết đứng tại chỗ.

“Này, anh có thấy một đứa trẻ nào lảng vảng quanh đây không?”

“Cái gì cơ?” Câu hỏi thốt ra từ một cái miệng đầy bánh rán.

“Một đứa trẻ ấy, một đứa trẻ. Khi anh đến đưa cho thợ máy cái cặp lồng đồ ăn Thermos đó.”

“Một đứa trẻ làm gì ở đây cơ chứ? Nhất là vào lúc hai rưỡi sáng.”

“À, đã có người hỏi khi tôi đi mua bánh rán. Nói rằng anh rể của anh ta đã gọi điện từ Massachusetts, đánh thức anh ta khỏi một giấc ngủ ngon và nhờ anh ta kiểm tra ga tàu. Con của người đàn ông Massachusetts đó đã bỏ trốn. Rằng cậu bé ấy luôn nói về việc nhảy lên một tàu chở hàng để đến California.”

“Nó ở tuốt đầu bên kia của đất nước này.”

“Tôi biết điều đó. Anh biết điều đó. Nhưng một đứa trẻ liệu có biết không?”

“Nếu nó chịu học hành ở trường, nó sẽ biết Richmond cách Los Angeles một quãng đường xa xôi khủng khiếp.”

“Đúng thế, nhưng đó cũng là điểm mấu chốt. Người anh rể kia nói rằng cậu bé có thể ở trên chuyến tàu này, sau đó xuống tàu và cố gắng nhảy lên một con tàu khác để đi về hướng tây.”

“Chà, tôi không nhìn thấy bất kỳ đứa trẻ nào cả.”

“Người đó nói anh rể của anh ta sẽ trả một phần thưởng hậu hĩnh.”

“Dù có là một triệu đô la, Billy à, nhưng tôi vẫn không thấy đứa trẻ nào trừ khi có một đứa trẻ để thấy.”

Nếu bụng mình lại réo lên, mình coi như xong, Luke nghĩ. Sẽ bị chiên kỹ. Bị quay đến chín nhừ.

Từ bên ngoài, ai đó la lên. “Billy! Duane! Hai mươi phút nữa, các chàng trai, hoàn tất công việc thôi!”

Billy và Duane bốc thêm vài thùng Kohler vào toa hàng, sau đó đẩy thang nối của họ trở lại xe tải và lái đi. Luke có thời gian để nhìn thoáng qua bầu trời của thành phố - thành phố mà cậu không biết - và sau đó một người đàn ông trong chiếc quần yếm công nhân và đội mũ lái tàu đi đến, đóng cửa toa Phía nam... nhưng lần này không đóng kín hoàn toàn. Luke đoán có một chỗ bị vướng ở ray cửa kéo. Năm phút nữa trôi qua trước khi đoàn tàu chuyển bánh, chầm chậm, đi qua các điểm mốc và đường giao, sau đó dần tăng tốc.

Gã nào đó tự gọi mình là anh rể của một anh chàng khác.

Rằng cậu bé ấy luôn nói về việc nhảy lên một tàu chở hàng.

Chúng đã biết cậu biến mất, và ngay cả khi chúng đã tìm thấy con thuyền Pokey ở hạ lưu Khúc Sông Dennison, chúng cũng không bị mắc lừa. Chắc chắn chúng đã ép Maureen phải khai ra. Hoặc Avery. Ý nghĩ về việc chúng tra tấn Avester để moi ra thông tin thật quá khủng khiếp để nghĩ tới, và Luke đã gạt nó đi. Nếu chúng cho người theo dõi xem liệu cậu có rời tàu ở đây, vậy thì cũng sẽ có người đợi cậu ở điểm dừng tiếp theo, và sau đó sẽ là ban ngày. Chúng có thể không muốn gây ra rắc rối, có thể chỉ quan sát và báo cáo, nhưng có thể chúng sẽ cố gắng bắt giữ cậu. Tất nhiên điều này phụ thuộc vào việc có bao nhiêu người ở xung quanh. Và chúng đã tuyệt vọng đến mức nào. Cả yếu tố đó nữa.

Mình có thể có lựa chọn khôn ngoan hơn thay vì chọn đi tàu, Luke nghĩ, nhưng mình còn làm gì khác được chứ? Đáng ra chúng không thể phát hiện ra quá nhanh như vậy.

Trong lúc đó, còn một sự khó chịu mà cậu có thể tự mình loại bỏ. Nắm lấy một cái tay cầm của máy cắt cỏ để giữ thăng bằng, cậu tháo nắp nhiên liệu của một máy phay đất John Deere, mở khuy quần, và tè vào bình xăng rỗng. Không phải là một điều hay ho, một chuyện cực kỳ ác ý đối với bất cứ ai rốt cục sẽ sở hữu cái máy phay đất này, nhưng có những trường hợp đặc biệt. Cậu đóng nắp bình xăng lại và vặn chặt. Rồi cậu ngồi xuống chỗ máy cắt cỏ, đặt hai tay lên cái bụng rỗng, và nhắm mắt lại.

Hãy nghĩ về cái tai của mày, cậu tự nhủ. Hãy nghĩ cả về những vết trầy xước trên lưng của mày. Hãy nghĩ những điều tồi tệ đó đã đau đớn như thế nào và mày sẽ quên hết tất cả sự đói và khát.

Điều này cũng có chút hiệu quả cho tới khi nó trở nên vô tác dụng. Những suy nghĩ đang len lỏi vào trong đầu cậu lúc này là hình ảnh đám trẻ rời khỏi phòng ngủ của mình và đi xuống nhà ăn để dùng bữa sáng chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ nữa. Luke bất lực trong việc gạt bỏ hình ảnh những cái bình đựng đầy nước cam và những cái máy tạo bọt chứa đầy thức uống Hawaiian Punch màu đỏ. Cậu ước mình ở đó ngay bây giờ. Cậu sẽ uống mỗi thứ một ly, sau đó chất đầy đĩa của mình bằng món trứng chiên và thịt xông khói từ bàn ủ nóng đồ ăn.

Mày không thể ước mày ở đó. Một điều ước thật điên rồ.

Tuy nhiên, một phần trong cậu đã ước vậy.

Cậu mở mắt ra để thoát khỏi những hình ảnh này. Một trong những bình đựng nước cam bướng bỉnh không chịu rời đi... và rồi cậu nhìn thấy gì đó trong khoảng trống giữa các thùng mới và những phụ tùng động cơ nhỏ. Lúc đầu, cậu nghĩ đó là phản chiếu của ánh trăng chiếu qua cánh cửa toa hàng hé mở, hoặc hoàn toàn là một ảo giác, nhưng khi cậu chớp mắt hai lần và nó vẫn ở đó, cậu rời khỏi chỗ ngồi bên máy xén cỏ và bò đến. Bên phải cậu, những cánh đồng tràn ngập ánh trăng lóe lên qua cánh cửa xe. Khi rời khỏi Khúc Sông Dennison, Luke đã từng ngây ngất bởi tất cả những gì cậu thấy, với sự ngạc nhiên và say mê, nhưng lúc này cậu không hề để mắt đến thế giới bên ngoài. Cậu chỉ có thể tập trung vào thứ đang nằm trên sàn toa: những mẩu vụn bánh rán vòng.

Và có một mẩu bánh lớn hơn.

Cậu nhặt mẩu bánh lớn lên trước. Để lấy được những vụn nhỏ hơn, cậu nhấm ướt ngón tay cái và chấm vào chúng. Sợ làm rơi những vụn nhỏ nhất xuống mấy cái khe của sàn toa, cậu cúi xuống, lè lưỡi và liếm.