◄ 21 ►
Đến lượt bà Sigsby chợp mắt trên chiếc ghế dài ở căn phòng phía trong, Stackhouse đã đóng cửa lại để những cuộc điện thoại - điện thoại cố định hoặc bộ đàm của gã - sẽ không làm phiền tới bà. Fellowes gọi từ phòng máy tính giám sát lúc ba giờ kém mười phút.
“9956 đã rời khỏi Richmond”, anh ta nói. “Không có dấu hiệu nào của thằng nhóc.”
Stackhouse thở dài và xoa cằm, cảm giác sột soạt của mấy sợi râu. “Được rồi.”
“Tiếc là chúng ta không thể bắt con tàu đó dừng tại một đường ray phụ và tìm kiếm. Giải quyết dứt điểm được câu hỏi liệu thằng bé có ở trên tàu hay không.”
“Đó là một sự nuối tiếc khi mọi người trên thế giới không cùng nhau ở trong một vòng tròn lớn, hát bài ‘Give Peace a Chance’. Mấy giờ tàu đến Wilmington?”
“Hẳn sẽ là lúc sáu giờ. Sẽ sớm hơn, nếu họ thu xếp được thời gian.”
“Chúng ta có bao nhiêu người ở đó?”
“Lúc này có hai, người thứ ba đang trên đường đến từ Goldsboro.”
“Họ biết rằng không nên tỏ ra căng thẳng chứ? Những người trông căng thẳng sẽ làm dấy lên sự nghi ngờ.”
“Tôi nghĩ họ sẽ ổn. Đó sẽ là một câu chuyện được che giấu tốt. Một cậu bé bỏ trốn và những người quan tâm.”
“Anh nên hy vọng rằng họ sẽ ổn. Hãy thông báo cho tôi biết mọi chuyện diễn biến thế nào.”
Bác sĩ Hendricks vào văn phòng mà không thèm gõ cửa. Có những quầng thâm dưới mắt ông ta, quần áo nhăn nheo, và tóc ông ta dựng đứng lên thành một cụm tóc màu lam pha xám. “Có bất kỳ thông tin nào không?”
“Vẫn chưa.”
“Bà Sigsby đâu?”
“Đang có một sự nghỉ ngơi cực kỳ cần thiết.” Stackhouse ngả người ra sau trong chiếc ghế của bà ta và vươn vai. “Thằng nhóc Dixon chưa bị đưa vào bể ngâm phải không?”
“Tất nhiên là không”, Donkey Kong có vẻ hơi khó chịu về chính câu hỏi này. “Thằng bé không phải một nhãn hồng. Hoàn toàn không. Mạo hiểm phá hủy BDNF cao như thằng bé đó thì thật là điên rồ. Hoặc mạo hiểm để mở rộng khả năng của thằng bé. Điều đó sẽ khó mà xảy ra nhưng không phải là không thể. Sigsby sẽ đồng ý với tôi.”
“Bà ta sẽ không đồng ý với anh đâu và thằng nhãi đó sẽ bị dìm vào bể ngâm ngày hôm nay.” Stackhouse nói. “Hãy nhấn chìm thằng nhãi con chết tiệt đó cho tới khi nó nghĩ rằng mình sẽ chết, sau đó lại nhấn nó thêm chút nữa.”
“Anh nghiêm túc chứ? Cậu ta là tài sản vô giá! Một trong những TP-tuyệt đối cao nhất mà chúng ta đã có trong nhiều năm qua!”
“Tôi không quan tâm là nó có thể đi trên nước và bắn điện từ hậu môn khi xì hơi hay không. Nó đã giúp Ellis trốn thoát. Chàng trai người Hy Lạp sẽ thực thi ngay lúc anh ta trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Anh ta thích dìm chúng xuống bể. Bảo Zeke đừng có giết chết thằng nhãi, tôi hiểu giá trị của nó, nhưng tôi muốn nó có một trải nghiệm mà nó sẽ nhớ mãi chừng nào nó còn có thể nhớ. Sau đó đưa thằng bé đến Khu nửa sau.”
“Nhưng bà Sigsby...”
“Bà Sigsby hoàn toàn đồng ý.”
Cả hai người đàn ông xoay người lại. Bà ta đang đứng giữa cánh cửa của văn phòng và phòng riêng của mình. Suy nghĩ đầu tiên của Stackhouse là bà ta trông như thể đã nhìn thấy ma, nhưng điều đó không đúng lắm. Bà ta trông như thể là một con ma.
“Hãy làm những điều mà Stackhouse nói với anh, Dan. Nếu phá hủy các BDNF của thằng bé, thì đành chịu thôi. Thằng bé cần phải trả giá.”