◄ 22 ►
Con tàu lại chuyển bánh lần nữa và Luke nghĩ về vài bài hát mà bà cậu thường hát. Có phải có một bài hát về Điều Đặc Biệt Lúc Nửa Đêm? Cậu không thể nhớ. Những vụn bánh rán không giúp ích gì ngoài việc càng làm cậu thấy đói và khát hơn. Miệng cậu là một sa mạc, lưỡi cậu là cồn cát bên trong sa mạc đó. Cậu mơ màng, nhưng không thể ngủ được. Thời gian trôi qua, cậu không biết rõ bao lâu, nhưng cuối cùng ánh sáng trước bình minh bắt đầu chiếu vào toa hàng.
Luke bò qua sàn xe lắc lư để đến chỗ cánh cửa toa hàng đang mở hé một phần và nhìn ra ngoài. Có rất nhiều cây, chủ yếu là những cây thông thứ sinh trồng rải rác, những thị trấn nhỏ, những cánh đồng, rồi lại nhiều cây hơn nữa. Con tàu lao qua một cây cầu, và cậu nhìn xuống dòng sông bên dưới với ánh mắt thèm khát. Lần này, không có bài hát nào xuất hiện trong tâm trí cậu, ngoại trừ những bài thơ của Coleridge [106] . Nước, nước ở khắp mọi nơi, Luke nghĩ, toa hàng như đang co lại. Nước, nước, ở khắp mọi nơi và không có một giọt để uống.
Có thể nước cũng đã bị ô nhiễm, cậu tự nói với bản thân mình, nhưng cậu biết rằng mình vẫn sẽ uống ngay cả khi nó bị ô nhiễm. Cho đến khi bụng cậu phình ra. Nôn ra sẽ là một niềm vui vì sau đó cậu có thể tiếp tục uống nhiều hơn.
Ngay trước khi mặt trời lên, đỏ rực và nóng bức, cậu bắt đầu ngửi thấy mùi muối trong không khí. Thay vì lướt qua các trang trại hay các tòa nhà, bây giờ chủ yếu là các nhà kho và nhà máy gạch cũ với cửa sổ bít kín. Những con sếu tung bay trên bầu trời rực sáng. Máy bay đang cất cánh cách đó không xa. Một lúc sau, đoàn tàu chạy song song một con đường bốn làn. Luke thấy mọi người trong ô tô không có gì cần lo lắng ngoài công việc thường ngày. Giờ cậu có thể ngửi thấy mùi đầm lầy, cá chết, hoặc cả hai.
Mình sẵn sàng ăn một con cá chết nếu như nó không đầy giòi, cậu nghĩ. Thậm chí ngay cả khi nó đầy giòi. Theo báo National Geographic, giòi là nguồn protein hữu cơ tốt.
Tàu bắt đầu chạy chậm lại và Luke trở về nơi ẩn náu của mình. Có nhiều cú xóc nảy khi toa tàu của cậu đi qua các điểm mốc và thanh chắn ngang. Cuối cùng, con tàu cũng dừng lại.
Trời vừa rạng sáng, nhưng đây là một nơi cực kỳ bận rộn. Luke nghe thấy âm thanh của những xe tải. Cậu nghe thấy những người đàn ông cười nói. Một chiếc đài cầm tay hoặc chiếc radio trên xe tải đang phát bài hát của ca sĩ Kanye, tiếng bass như nhịp tim, đầu tiên đập mạnh, sau đó nhẹ dần. Một đầu máy chuyển hướng trên đường ray khác, để lại đằng sau mùi dầu diesel. Có một vài cú giật cực mạnh khi những toa tàu được nối vào nhau hoặc cắt khỏi con tàu của Luke. Những người đàn ông la lên bằng tiếng Tây Ban Nha, và Luke nghe được một số lời tục tĩu: chết tiệt, mẹ kiếp, chó chết.
Nhiều thời gian nữa trôi qua. Cảm tưởng như một giờ, nhưng có lẽ chỉ mười lăm phút. Cuối cùng, một chiếc xe tải khác đã lùi sát đến cửa toa xe Vận chuyển Phía nam. Một anh chàng mặc quần yếm đẩy mở toang cánh cửa. Luke lén nhìn ra từ giữa một máy phay đất và một máy kéo. Anh chàng nhảy vào toa tàu, và một đoạn thang nối khác được đặt giữa xe tải và toa hàng. Lần này có bốn người đàn ông trong nhóm dỡ hàng, hai người da đen, hai người da trắng, tất cả đều lực lưỡng và có hình xăm. Họ đang cười và nói chuyện bằng giọng miền nam đặc sệt, khiến Luke nghe như những ca sĩ nhạc đồng quê trên kênh BUZ’N 102 hồi còn ở nhà tại Minneapolis.
Một người da trắng nói rằng đêm qua anh ấy đã đi khiêu vũ với vợ của một trong những người da đen. Anh chàng da đen giả vờ đánh anh ta, còn anh chàng da trắng giả vờ lảo đảo lùi về phía sau, ngồi xuống đống thùng động cơ mà Luke vừa mới xếp lại.
“Nhanh nào, nhanh nào”, anh chàng da trắng khác nói. “Tôi muốn ăn bữa sáng.”
Mình cũng vậy, Luke nghĩ. Ôi trời, mình cũng vậy.
Khi họ bắt đầu bốc những chiếc thùng Kohler vào xe tải, Luke nghĩ rằng nó giống như một bộ phim chiếu lại khung cảnh của điểm dừng trước, chỉ là tua ngược lại. Việc này khiến cậu nghĩ đến những bộ phim mà Avery nói rằng bọn trẻ phải xem ở Khu nửa sau, và nghĩ thế khiến cho các đốm bắt đầu quay trở lại một lần nữa. Cánh cửa toa hàng rung lên trên ray cửa, như thể nó chuẩn bị tự động đóng lại.
“Trời!” Anh chàng da đen thứ hai nói. “Ai ở ngoài đó thế?” Anh ấy ngó ra ngoài. “Hừ. Không có ai.”
“Ông kẹ đó”, anh chàng da đen giả vờ đấm anh chàng da trắng cất tiếng. “Nhanh nào, nhanh nào, chúng ta hãy làm cho xong. Trưởng trạm nói con tàu chó chết này đang trễ giờ.”
Vẫn chưa phải điểm dừng cuối cùng, Luke nghĩ. Mình sẽ không ở đây đến tận khi chết đói, chắc chắn là thế, nhưng mình sẽ chết vì khát trước. Cậu biết từ những cuốn sách đã đọc rằng một người có thể trụ ít nhất ba ngày mà không cần nước trước khi rơi vào trạng thái vô thức trước lúc chết, nhưng sự thực với cậu thì dường như không phải như vậy.
Nhóm bốn người đàn ông đã bốc tất cả thùng hàng trừ hai thùng lớn vào xe tải của họ. Luke chờ họ bắt đầu với những thùng động cơ nhỏ, khi ấy họ sẽ phát hiện ra cậu, nhưng thay vì làm điều đó, họ kéo thang nối vào xe tải và kéo mạnh cánh cửa toa để đóng lại.
“Các anh đi trước đi”, một trong những người da trắng nói. Anh ta là người đã đùa giỡn về việc đi khiêu vũ với vợ của anh chàng da đen. “Tôi phải ghé thăm toa nghỉ chút. Giải quyết nỗi buồn.”
“Thôi nào, Mattie, cố nhịn đi.”
“Không thể”, anh chàng da trắng nói. “Tôi mót lắm rồi, tôi phải giải quyết.”
Chiếc xe tải khởi động và lái đi. Có một vài khoảnh khắc yên tĩnh, và sau đó anh chàng da trắng, Mattie, leo trở lại vào toa tàu hàng, bắp tay cuồn cuộn trong chiếc áo ba lỗ. Người bạn thân nhất từ hồi ngày-xửa-ngày-xưa của Luke, Rolf Destin, sẽ nói rằng súng đã được nạp đạn.
“Được rồi, kẻ lẩn trốn kia. Tôi đã thấy cậu khi tôi ngồi xuống mấy cái thùng đó. Giờ cậu có thể ra ngoài.”