◄ 23 ►
Trong một khoảnh khắc, Luke vẫn ngồi im, nghĩ rằng nếu cậu vẫn giữ nguyên trạng thái hoàn toàn bất động và tuyệt đối giữ im lặng, người đàn ông này sẽ quyết định là anh ta đã nhầm lẫn và bỏ đi. Nhưng đó là suy nghĩ thật trẻ con, và anh ta không phải là một đứa trẻ. Thậm chí đã cách cái tuổi đó khá xa. Vì vậy, cậu rón rén ra ngoài và cố gắng đứng dậy, nhưng chân cậu tê cứng và đầu cậu nhẹ bẫng. Cậu sẽ ngã xuống nếu không phải nhờ anh chàng da trắng kia kịp thời tóm lấy cậu.
“Chết tiệt, nhóc con, ai đã xẻo rách tai chú mày thế kia?”
Luke cố gắng nói thành tiếng. Lúc đầu không có gì xuất hiện ngoài một tiếng rên. Cậu hắng giọng và thử lại một lần nữa. “Em đã gặp vài rắc rối. Anh có gì để ăn không? Hay thức uống gì đó? Em rất đói và khát.”
Vẫn không rời mắt khỏi bên tai bị cắt của Luke, anh chàng da trắng - Mattie - thò tay vào túi và lấy ra một nửa phong kẹo mềm Life Savers. Luke chộp lấy nó, xé bỏ lớp giấy và ném bốn viên vào miệng. Cậu cho rằng tất cả nước bọt của cậu dường như đã biến mất hết, bị hấp thụ ngược trở lại trong cơ thể đang khát khô, nhưng giờ đây nước bọt túa ra ào ào, như thể từ những cái máy bơm vô hình, và vị ngọt bùng nổ trong đầu cậu như một quả bom. Các chấm màu bùng lên trong một thời gian ngắn, rượt đuổi nhau trên khuôn mặt của anh chàng da trắng. Mattie nhìn xung quanh, như thể anh ta cảm nhận được ai đó đang tiến đến sau lưng mình, sau đó chuyển sự chú ý về với Luke.
“Lần cuối em ăn gì đó là khi nào vậy?”
“Không biết”, Luke nói. “Không thể nhớ chính xác.”
“Em đã ở trên tàu bao lâu?”
“Khoảng một ngày.” Hẳn là đúng một ngày, nhưng cảm giác dường như lâu hơn rất nhiều.
“Suốt cả chặng đường từ Yankeeland, đúng không?”
“Vâng.” Maine có lẽ chính là Yankeeland, Luke nghĩ.
Mattie chỉ vào tai Luke. “Làm sao mà... ai đã làm điều đó? Có phải cha nhóc không? Hay là cha dượng?”
Luke nhìn anh ta chằm chằm, cảnh giác. “Ai nói... sao anh lại có ý nghĩ đó?” Nhưng ngay cả trong tình trạng hiện tại của cậu, câu trả lời thật hiển nhiên. “Có người đang tìm em. Cũng giống như có người đã tìm em vào lần gần đây nhất con tàu này dừng lại. Có bao nhiêu người ở đó? Họ đã nói gì? Rằng em đã bỏ nhà ra đi sao?”
“Đúng thế. Là chú của em. Anh ta mang theo vài người bạn, và một người là cảnh sát từ Wrightsville Beach. Họ không nói lý do, nhưng đúng thế, họ nói rằng em đã bỏ trốn từ tận Massachusetts. Và nếu có ai đó khiến cái tai của em biến thành như vậy, thì anh có thể hiểu được tại sao chú mày phải bỏ chạy.”
Biết được một trong những người đang chờ cậu là một cảnh sát khiến Luke vô cùng sợ hãi. “Em đến từ Maine, không phải Massachusetts, và bố em đã qua đời. Mẹ em cũng vậy. Tất cả những gì họ nói đều là dối trá.”
Anh chàng da trắng suy nghĩ điều này, “Vậy ai đã làm điều đó với cái tai của em, hả cậu bé bỏ trốn? Một tên khốn nạn nào đó ở nhà tế bần à?”
Suy nghĩ ấy cũng không khác xa sự thật là mấy, Luke nghĩ. Đúng thế, cậu đã ở một nơi giống như kiểu nhà tế bần, và đúng, nó được điều hành bởi những kẻ khốn nạn.
“Chuyện này phức tạp lắm. Chỉ là... nếu những người đàn ông đó nhìn thấy em, họ sẽ bắt em đi. Có lẽ họ sẽ chẳng dám làm vậy nếu không có một cảnh sát đi cùng, nhưng họ có. Họ sẽ bắt em quay trở lại nơi gây ra chuyện này.” Cậu chỉ vào tai mình. “Xin anh đừng nói với họ. Làm ơn hãy để em được ở lại trên con tàu này.”
Mattie gãi đầu. “Anh không biết nữa. Em là một đứa trẻ, và trông em thật tệ.”
“Em sẽ còn tệ hơn nhiều nếu những người đàn ông đó bắt được em.”
Hãy tin những điều em nói đi, cậu nghĩ với tất cả sức mạnh của mình. Hãy tin điều đó, hãy tin điều đó.
“Chà, anh không biết”, Mattie lặp lại. “Mặc dù anh không quan tâm nhiều đến vẻ ngoài của ba người kia, thực lòng đấy. Nhưng họ trông có vẻ khá lo lắng, thậm chí cả tay cảnh sát cũng vậy. Hơn nữa, em đang nhìn vào một anh chàng đã từng bỏ trốn khỏi nhà tới ba lần mới thành công. Lần đầu tiên anh cũng chỉ tầm tuổi em.”
Luke không nói gì. Mattie đã đi đúng hướng, ít nhất là vậy.
“Em đang đi đâu? Thậm chí em có biết mình đang đi đâu không vậy?”
“Một nơi nào đó mà em có thể có một ít thức ăn và nước uống và suy nghĩ”, Luke đáp. “Em cần phải suy nghĩ, bởi vì sẽ không có một ai muốn tin vào câu chuyện mà em phải kể. Đặc biệt là câu chuyện được kể từ một đứa con nít.”
“Mattie!” ai đó hét lớn. “Nhanh lên anh bạn! Trừ phi anh muốn có một chuyến đi miễn phí tới Nam Carolina!”
“Nhóc, có phải em bị bắt cóc không?”
“Vâng.” Luke đáp và bắt đầu khóc. “Và những người đàn ông đó... người mà tự xưng là chú của em, và cả viên cảnh sát...”
“MATTIE! Chùi đít và đi THÔI!”
“Em đang nói sự thật”, Luke nói một cách ngắn gọn. “Nếu anh muốn giúp em, hãy để em đi.”
“Chết tiệt”, Mattie đập vào thành toa hàng. “Có vẻ sai sai, nhưng cái tai của em... những người đàn ông đó, em chắc chắn họ là những kẻ xấu chứ?”
“Những kẻ xấu xa nhất”, Luke nói. Cậu có thể ở lại đây hay không phụ thuộc vào quyết định của người đàn ông này.
“Em thậm chí còn không biết giờ mình đang ở đâu phải không?”
Luke lắc đầu.
“Đây là Wilmington. Tàu sẽ dừng ở Georgia, sau đó đến Tampa và kết thúc hành trình ở Miami. Nếu có người đang tìm kiếm em, phát APB [107] hoặc cảnh báo AMBER [108] hoặc bất kể họ gọi thứ đó là gì, họ sẽ tìm kiếm ở tất cả những nơi kể trên. Nhưng điểm dừng lại tiếp theo chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ. Em có thể...”
“Mattie, anh đang ở cái xó quái quỷ nào thế?” Tiếng nói gần hơn. “Đừng giỡn nữa. Chúng ta phải đi thôi.”
Mattie lại nhìn Luke đầy nghi ngờ.
“Hãy làm ơn”, Luke nói. “Chúng đã dìm em xuống bể nước. Gần như dìm em đến chết đuối. Em biết thật khó để anh có thể tin, nhưng đó là sự thật.”
Tiếng bước chân lạo xạo trên sỏi, đang tiến đến gần. Mattie nhảy xuống và đóng lại khoảng ba phần tư cánh cửa toa. Luke bò trở lại vào chỗ của mình đằng sau những thiết bị động cơ nhỏ.
“Tôi cứ nghĩ anh nói anh đi vệ sinh. Anh đang làm gì trong đó vậy?”
Luke chờ đợi Mattie sẽ nói Có một đứa trẻ trốn trong cái toa hàng đó, kể cho tôi nghe một câu chuyện điên rồ về việc bị bắt cóc ở Maine và bị dìm trong bể nước, để nó không bị bắt đi cùng người chú của nó.
“Tôi đã giải quyết xong công chuyện của mình nhưng sau đó muốn xem qua những máy cắt cỏ đẩy tay Kubota một chút”, Mattie nói. “Máy cắt cỏ của tôi sắp hỏng.”
“Được rồi, đi thôi, tàu không chờ đâu. Mà này, anh có thấy đứa trẻ nào chạy quanh đây không? Có thể là thằng bé sẽ nhảy lên một con tàu chạy về phía bắc và quyết định Wilmington là một nơi xinh đẹp để ghé thăm.”
Có một khoảng lặng. Rồi Mattie nói, “Không.”
Luke đang ngồi nghiêng người về trước. Nghe được một từ duy nhất đó, cậu an tâm tựa đầu về phía sau thành toa và nhắm mắt lại.
Khoảng mười phút sau, tàu 9956 lắc mạnh và các toa tàu rung lên - lúc này đoàn tàu đã có đến một trăm toa - giống như một cái rùng mình. Tàu bắt đầu lăn bánh qua bãi dồn, lúc đầu chậm chạp, sau đó dần tăng tốc. Bóng của cây cột tín hiệu chạy lướt ngang qua sàn của toa hàng, và rồi một cái bóng khác xuất hiện. Một bóng người. Một túi giấy lốm đốm dầu mỡ bay vào toa hàng và rơi xuống sàn.
Cậu không trông thấy Mattie, chỉ nghe thấy tiếng anh ấy: “Chúc may mắn, kẻ bỏ trốn.” Sau đó cái bóng biến mất.
Luke bò ra khỏi nơi ẩn náu của mình nhanh đến mức cái tai lành lặn của cậu quệt vào một máy cắt cỏ. Cậu thậm chí không để ý tới. Thiên đường nằm trong cái túi đó. Cậu có thể ngửi thấy mùi của nó.
Thiên đường hóa ra là một chiếc bánh phô mai xúc xích, bánh hoa quả Hostess và một chai nước suối Carolina Sweatheart. Luke đã phải sử dụng tất cả sức mạnh ý chí của mình để ngăn bản thân không uống hết cả chai nước nửa lít này ngay lập tức. Cậu để lại một phần tư, đặt chai nước xuống, sau đó lại chộp vội lấy nó và vặn chặt nắp. Cậu nghĩ nếu tàu đột ngột đổi hướng và chai nước bị đổ, cậu sẽ phát điên. Cậu ăn ngấu nghiến hết cả chiếc bánh xúc xích chỉ với năm miếng cắn và rồi uống một ngụm nước lớn. Cậu liếm dầu mỡ trên bàn tay, sau đó cầm chai nước và bánh Hostess rồi len lỏi trở lại chỗ của mình. Lần đầu tiên kể từ khi rời con thuyền S.S. Pokey và nhìn lên các vì sao, cậu mới cảm thấy cuộc sống của mình có lẽ đáng sống. Và mặc dù cậu không hoàn toàn tin vào Chúa, vì đã tìm thấy những bằng chứng chống lại đức tin ấy - thuyết phục hơn một chút so với những bằng chứng để tin tưởng, nhưng cậu vẫn cầu nguyện, không phải cho bản thân mình. Cậu cầu nguyện đấng tối cao sẽ ban phước lành cho người đàn ông đã gọi cậu là kẻ bỏ trốn và ném cái túi màu nâu đó vào toa xe.