◄ 24 ►
Với cái bụng no nê, cậu cảm thấy buồn ngủ trở lại, nhưng cậu buộc mình phải tỉnh táo.
Tàu sẽ dừng ở Georgia, sau đó ở Tampa và kết thúc hành trình ở Miami, Mattie đã nói vậy. Nếu người ta đang tìm kiếm em, họ sẽ tìm kiếm ở tất cả những nơi đó. Nhưng điểm dừng tiếp theo chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ.
Có thể vẫn có người tìm kiếm cậu ở đó ngay cả khi nơi ấy chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng Luke không có ý định đi tiếp đến Tampa và Miami. Bị lạc ở một nơi đông dân cư có những điều hấp dẫn, nhưng có quá nhiều cảnh sát ở các thành phố lớn, và bây giờ có lẽ tất cả bọn họ đã cầm trên tay một bức ảnh của cậu bé bị nghi ngờ sát hại cha mẹ mình. Bên cạnh đó, suy nghĩ logic nói với cậu rằng cậu chỉ có thể chạy trốn tới được đây thôi. Rằng Mattie không tố cáo cậu đã là một may mắn tuyệt vời, nhưng hoàn toàn trông cậy vào người khác thật là một điều ngu ngốc.
Luke nghĩ rằng cậu có thể có một quân bài tốt trong tay. Con dao Maureen để dưới đệm của cậu đã biến mất ở đâu đó trên đường đi, nhưng cậu vẫn còn chiếc USB. Cậu không biết trong đó chứa gì, theo cậu biết thì có lẽ không có gì mấy ngoài một lời thú nhận lan man, đầy tội lỗi mà nghe như những lời lắp bắp, những điều về đứa con bà ấy đã cho đi, có lẽ là vậy. Mặt khác, đó có thể là bằng chứng. Các tài liệu.
Con tàu cuối cùng cũng bắt đầu chậm lại. Luke đi đến bên cửa, nắm lấy nó để giữ thăng bằng và đu ra bên ngoài. Cậu nhìn thấy rất nhiều cây cối, một con đường hai làn trải nhựa, sau đó là mặt sau của những ngôi nhà và tòa nhà. Tàu đi qua một cột tín hiệu: màu vàng. Có thể đoàn tàu đang tiến đến cái chấm nhỏ trên bản đồ mà Mattie đã nhắc tới, cũng có thể nó chỉ đang giảm tốc khi tàu của cậu chờ một đoàn tàu khác chuyển đường ray ở đâu đó phía trước. Nếu là thế thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu, bởi vì nếu có một người chú nào đang đầy lo lắng đợi cậu ở điểm dừng tiếp theo, gã sẽ ở khu đề-pô. Phía trước, cậu có thể thấy những nhà kho với mái tôn lấp lánh. Phía bên kia nhà kho là con đường hai làn, và bên kia con đường lại là nhiều cây cối hơn.
Nhiệm vụ của mày, cậu tự nhủ, là rời khỏi đoàn tàu này và trốn vào những cái cây đó nhanh nhất có thể. Và nhớ vẫn phải chạy khi tiếp đất để không bị ngã chúi mặt xuống xỉ than.
Cậu bắt đầu đu người ra trước và về sau để lấy đà, vẫn giữ chặt cánh cửa, đôi môi mím lại đầy căng thẳng. Đó là điểm dừng mà Mattie đã nói với cậu, bởi vì bây giờ cậu có thể thấy một nhà ga phía trước. Trên mái nhà, dòng chữ PHÍA TÂY VÀ PHÍA NAM DUPRAY được sơn trên tấm bảng hiệu màu xanh đã bạc màu.
Phải nhảy xuống ngay bây giờ, Luke nghĩ. Hoàn toàn không muốn gặp bất kỳ ông chú nào.
“Một...”
Cậu đu người về phía trước.
“Hai...”
Cậu đẩy người về phía sau.
“Ba!”
Luke nhảy xuống. Cậu bắt đầu chạy trong không khí, nhưng khi tiếp đất vào đống xỉ than bên cạnh đường ray khi cơ thể cậu đang vận động cùng với tốc độ của đoàn tàu, tốc độ này vẫn hơi nhanh hơn một chút so những gì đôi chân của cậu có thể gánh vác. Nửa người trên của cậu chúi về phía trước, với hai cánh tay mở rộng ra phía sau trong nỗ lực duy trì thăng bằng, cậu trông giống như một vận động viên trượt băng tốc độ đang tiến về đích.
Ngay khi cậu bắt đầu nghĩ rằng cậu có thể lấy lại được thăng bằng trước khi bị ngã sõng soài, thì bỗng ai đó hét lên “Này, coi chừng!”
Cậu ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông trên một chiếc xe nâng hàng ở giữa nhà kho và khu đề-pô. Một người đàn ông khác đang đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh dưới bóng râm của mái hiên nhà ga, tay ông ta vẫn cầm tờ tạp chí đang đọc dở. Người này hét lên “Coi chừng cái cột!”
Luke nhìn thấy cột tín hiệu thứ hai, nó đang nhấp nháy màu đỏ, quá muộn để có thể giảm tốc độ. Theo bản năng, cậu quay đầu lại và cố gắng giơ tay lên che mặt, nhưng cậu đã đâm vào cây cột thép với toàn tốc lực trước khi có thể làm vậy. Khuôn mặt bên phải cậu đập mạnh vào cây cột, cái tai tồi tệ của cậu lãnh trọn một cú đập đau đớn. Cậu ngã bật ngửa ra sau, rơi xuống đống xỉ than và lăn ra khỏi đường ray. Cậu không mất đi ý thức, nhưng cậu gần như bất tỉnh khi cả bầu trời quay cuồng trước mặt. Cậu cảm thấy hơi ấm chảy xuống má và biết rằng tai cậu lại chảy máu. Một giọng nói bên trong đang gào thét giục cậu ngồi dậy, nỗ lực vượt qua bản thân, nhưng nghe thấy và làm được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cậu cố gắng bò dậy trên đôi chân, nhưng cậu không thể làm nổi.
Chân mình có vấn đề rồi, cậu nghĩ. Mẹ kiếp. Thật chết tiệt!
Người đàn ông lái xe nâng đang đứng ngay trên đầu cậu. Từ nơi Luke nằm, anh ta trông như thể cao năm mét vậy. Mắt kính của anh lấp lóa bởi ánh mặt trời, khiến cậu không thể thấy rõ đôi mắt của người đó.
“Chúa ơi, cậu nhóc, nhóc nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?”
“Đang cố gắng bỏ chạy.” Luke không chắc rằng cậu thực sự đang nói, nhưng cũng có thể là vậy. “Cháu không thể để chúng bắt được cháu, làm ơn đừng để chúng bắt được cháu.”
Người đàn ông cúi xuống. “Cháu đừng nói nữa, dẫu sao chú cũng không hiểu cháu đang nói gì. Cháu đã bị đập rất mạnh vào cái cột và cháu chảy máu giống như một con lợn bị cắt tiết vậy. Thử cử động chân của cháu xem nào.”
Luke làm theo.
“Bây giờ cử động tay của cháu.”
Luke giơ tay lên.
Người Ngồi Ghế Bập Bênh đi đến chỗ Người Lái Xe Nâng. Luke cố gắng sử dụng khả năng TP mới của mình để đọc suy nghĩ của một hoặc cả hai người họ, tìm hiểu những gì họ biết. Nhưng cậu không đọc được gì, khi cần đến khả năng đọc-suy-nghĩ, nó như thể biến mất giống triều xuống vậy. Có lẽ là, cú đập mặt vào cột đã đánh bật khả năng TP khỏi đầu cậu.
“Cậu bé ổn chứ, Tim?”
“Tôi nghĩ vậy, tôi mong là như vậy. Theo nguyên tắc sơ cứu thì không được di chuyển vết thương ở đầu, nhưng tôi sẽ thử liều.”
“Ai trong số hai người tự xưng là chú của cháu? Hay là cả hai người vậy?”
Người Ngồi Ghế Bập Bênh nhíu mày. “Anh có hiểu cậu bé đang nói gì không?”
“Không. Tôi sẽ đưa cậu bé vào căn phòng phía sau của ông Jackson.”
“Tôi sẽ đỡ chân cậu nhóc.”
Luke lúc này đã tỉnh táo lại. Tai của cậu góp phần không nhỏ để giúp cậu tỉnh táo. Cơn đau cảm tưởng như muốn khoan thẳng vào trong đầu. Và có lẽ trốn luôn trong đó.
“Không cần đâu, tôi làm được.” Người Lái Xe Nâng nói. “Cậu bé không nặng. Tôi cần ông gọi bác sĩ Roper và bảo ông ấy tới khám tại nhà.”
“Khám tại nhà kho thì đúng hơn”, Người Ngồi Ghế Bập Bênh nói và phá lên cười, để lộ những cái răng ố vàng.
“Gì cũng được. Mau lên gọi điện đi. Hãy dùng điện thoại của nhà ga ấy.”
“Vâng, thưa ngài.” Người Ngồi Ghế Bập Bênh cúi nghiêng nửa người để chào Người Lái Xe Nâng và rời đi. Người Lái Xe Nâng bế Luke lên.
“Hãy để cháu xuống”, Luke nói. “Cháu có thể đi được.”
“Cháu nghĩ vậy sao? Để xem cháu làm được không nào.”
Đôi chân Luke loạng choạng một lúc rồi đứng vững.
“Cháu tên gì, con trai?”
Luke cân nhắc, không chắc là cậu có muốn trả lời không khi cậu không biết liệu người đàn ông này có phải là một ông chú của mình. Anh ta trông tử tế... nhưng rồi, Zeke ở Học Viện cũng trông tử tế như vậy, những khi hiếm hoi mà gã ở trong tâm trạng tốt.
“Chú tên gì ạ?” Cậu hỏi lại.
“Tim Jamieson. Đi nào, ít nhất chúng ta đi vào chỗ râm đã.”