◄ 25 ►
Norbert Hollister, chủ một nhà nghỉ tồi tàn chỉ hoạt động nhờ vào khoản trợ cấp hằng tháng với tư cách là kẻ săn tin của Học Viện, đã sử dụng điện thoại của nhà ga để gọi cho bác sĩ Roper, nhưng trước tiên ông ta dùng di động của mình để gọi cho một số điện thoại ông ta đã nhận được vào đầu giờ sáng nay. Khi đó, ông ta đã rất bực bội vì bị đánh thức. Tuy nhiên bây giờ, ông ta lại rất vui mừng.
“Đứa trẻ đó”, ông ta nói. “Nó ở đây.”
“Chờ một lát”, Andy Fellowes nói. “Tôi sẽ chuyển máy.”
Có một khoảng im lặng ngắn và rồi một giọng nói khác vang lên, “Ông có phải là Hollister không? Ở DuPray, Nam Carolina?”
“Đúng vậy. Đứa trẻ các anh đang tìm kiếm vừa nhảy ra khỏi một chuyến tàu chở hàng. Một bên tai của nó bị xẻo. Vẫn còn phần thưởng chứ?”
“Tất nhiên. Và phần thưởng sẽ lớn hơn nhiều nếu ông chắc chắn giữ chân nó ở lại thị trấn.”
Norbert cười to. “Ồ, tôi nghĩ cậu bé sẽ ở lại thôi. Cậu ta đã đập đầu vào cột tín hiệu và nó khiến cậu ta trở nên ngớ ngẩn.”
“Đừng làm mất dấu thằng bé”, Stackhouse nói. “Tôi muốn ông gọi điện mỗi giờ cho tôi. Hiểu chứ?”
“Kiểu như cập nhật.”
“Đúng như thế. Chúng tôi sẽ lo phần còn lại.”