← Quay lại trang sách

ĐỊA NGỤC Ở ĐÂY ◄ 1 ►

Tim dẫn đứa trẻ người đầy máu, rõ ràng vẫn còn choáng nhưng vẫn có thể tự mình bước đi, xuyên qua văn phòng của Craig Jackson. Ông chủ của kho hàng DuPray này sống ở thị trấn Dunning gần đó, nhưng đã ly hôn được năm năm, căn phòng rộng rãi có điều hòa ở phía sau văn phòng được xem như nhà phụ của ông ấy. Bây giờ Jackson không ở đây, điều này không làm Tim ngạc nhiên; vào những ngày khi tàu ‘56 dừng lại thay vì chạy thẳng qua, Craig có xu hướng lẩn tránh.

Đi qua căn bếp nhỏ có lò vi sóng, bếp hâm và bồn rửa nhỏ là khu vực phòng khách với một chiếc ghế có tay dựa được kê trước màn hình ti vi HD. Những tờ áp phích cũ kỹ từ tạp chí Playboy và Penthouse được dán lên tường, trông xuống một chiếc giường đã được dọn gọn gàng. Tim định để cậu bé nằm trên đó cho đến khi bác sĩ Roper đến, nhưng cậu bé lắc đầu.

“Ghế.”

“Cháu chắc chứ?”

“Vâng.”

Đứa trẻ ngồi xuống. Tấm đệm phát ra một tiếng xì. Tim quỳ một chân xuống trước mặt cậu bé. “Bây giờ thì nói tên của cháu cho chú chứ?”

Đứa trẻ nhìn anh đầy nghi ngờ. Cậu không còn chảy máu nữa, nhưng má cậu vẫn đầy vết máu đông, tai phải của cậu là một vết rách toạc kinh hoàng. “Có phải chú đang chờ sẵn cháu tới không?”

“Chờ tàu. Chú làm việc ở đây vào các buổi sáng. Sẽ mất nhiều thời gian hơn là một buổi sáng, khi đến lịch của tàu 9956. Giờ thì, cháu tên gì?”

“Người đàn ông kia là ai?”

“Không hỏi thêm một câu nào nữa cho đến khi chú biết tên cháu.”

Đứa trẻ nghĩ một lúc, sau đó liếm môi và nói, “Cháu là Nick. Nick Wilholm.”

“Được rồi, Nick.” Tim làm dấu hòa bình. “Cháu thấy có bao nhiêu ngón tay?”

“Hai.”

“Còn đây?”

“Ba. Người đàn ông kia, ông ta có tự xưng là chú của cháu không?”

Tim nhíu mày. “Đó là Norbert Hollister. Ông ta là chủ của một nhà nghỉ địa phương. Nếu ông ta có là chú của ai, chú cũng không thể biết được.” Tim giơ một ngón tay lên. “Hãy nhìn theo nó. Hãy để chú xem chuyển động mắt của cháu.”

Đôi mắt cửa Luke nhìn theo ngón tay anh ta sang trái và phải, rồi nhìn lên và nhìn xuống.

“Chú đoán cháu không bị va quá mạnh”, Tim nói. “Dẫu sao chúng ta cũng có thể hy vọng vậy. Cháu đang chạy trốn khỏi ai thế, Nick?”

Đứa trẻ trông hoảng hốt và cố gắng thoát ra khỏi ghế. “Ai đã nói với chú?”

Tim nhẹ nhàng đẩy cậu trở lại ghế. “Không ai cả. Chỉ là bất cứ khi nào chú nhìn thấy một đứa trẻ mặc quần áo rách nát với cái tai bị xẻo một cách tệ hại và nhảy ra từ một đoàn tàu hỏa, chú sẽ có một giả định vu vơ rằng đứa trẻ này đang chạy trốn. Bây giờ ai...”

“Cái gì mà ầm ĩ vậy? Tôi nghe thấy... ôi, Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với cậu bé đó thế?”

Tim quay lại và nhìn thấy Annie Ledoux Mồ Côi. Bà ấy lẽ ra phải ở trong lều của mình phía sau khu đề-pô tập kết tàu. Bà thường đến đó để ngủ vào giữa ngày. Mặc dù nhiệt kế bên ngoài nhà ga chỉ 29 độ C lúc mười giờ sáng hôm đó, Annie đang mặc một bộ đồ mà Tim nghĩ là trang phục người Mexico từ đầu tới chân: khăn choàng, mũ rơm rộng vành truyền thống của Mexico, chiếc vòng đồng nát và giày cao bồi đã bung chỉ ở các đường khâu.

“Đây là Nick Wilholm”, Tim nói. “Cậu bé ghé thăm ngôi làng xinh đẹp của chúng ta từ một nơi nào đó mà có Chúa mới biết. Cậu bé đã nhảy ra khỏi tàu ‘56 và đâm đầu vào một cột tín hiệu khi đang chạy-hết-tốc-lực. Nick, đây là bà Annie Ledoux.”

“Rất vui được gặp bà”, Luke nói.

“Cảm ơn, con trai, ta cũng rất vui được gặp cháu. Cái cột tín hiệu đó đã làm rách nửa cái tai của cậu bé sao, Tim?”

“Tôi không nghĩ vậy”, Tim nói. “Tôi đang hy vọng sẽ được nghe câu chuyện này.”

“Bà đang chờ đợi chuyến tàu này đến à?” Cậu bé hỏi bà. Cậu dường như không thể ngừng nghĩ đến những kẻ đang đợi sẵn để tóm cậu. Có lẽ bởi cậu đã bị đập đầu khá mạnh, và vì cả những lý do khác nữa.

“Ta chẳng chờ gì ngoài sự trở lại của Đức Chúa Jesus”, Annie nói. Bà đưa mắt nhìn quanh. “Ông Jackson có những bức ảnh khá hư hỏng dán trên tường đấy. Ta cũng không lấy làm ngạc nhiên.” Từ không bật ra thành khăng.

Ngay sau đó, một người đàn ông có làn da màu ô liu, mặc một chiếc áo gi lê bên ngoài sơ mi trắng và đeo cà vạt tối màu bước vào phòng. Ông ấy đội một chiếc mũ của trưởng lái tàu.

“Xin chào, Hector.” Tim nói.

“Chào anh”, Hector đáp. Ông liếc nhìn cậu bé dính đầy máu đang ngồi trên chiếc ghế tay dựa của Craig Jackson, có vẻ không quá quan tâm, rồi chuyển hướng chú ý sang Tim. “Người phụ lái tàu của tôi nói rằng có vài thùng hàng máy phát điện cần anh dỡ xuống, một lô máy cắt cỏ, khoảng một tấn hàng đồ hộp và một tấn sản phẩm tươi khác. Tôi đang bị trễ, Timmy chàng trai của tôi, và nếu như anh không dỡ hàng cho tôi, thì anh sẽ phải cử cả một hạm đội xe tải mà thị trấn này không đào đâu ra nổi để tới Brunswick nhận mớ hàng hóa của anh.”

Tim đứng dậy. “Bà Annie, bà có thể ngồi cùng anh bạn nhỏ này cho tới khi bác sĩ đến được không? Tôi phải đi chạy xe nâng một lát.”

“Tôi có thể lo được. Nếu cậu bé nổi điên, tôi sẽ nhét gì đó vào miệng nó.”

“Cháu sẽ không nổi điên đâu.” Cậu bé nói.

“Chúng luôn luôn nói vậy”, Annie vặn lại, hơi khó hiểu.

“Con trai”, Hector nói với Luke, “cậu đã đi lậu tàu của ta hả?”

“Vâng, thưa ông. Cháu xin lỗi.”

“Chà, vì bây giờ cậu cũng đã rời tàu rồi nên ta cũng chẳng quan tâm. Cảnh sát sẽ giải quyết với cậu, chắc vậy. Tim, tôi thấy anh đang có chuyện ở đây, nhưng hàng hóa không thể chờ, vì vậy hãy giúp đỡ một chút. Đội vận chuyển chết tiệt của anh đâu rồi? Tôi chỉ thấy duy nhất một gã và ông ta đang trong văn phòng nghe điện thoại.”

“Đó là Hollister của nhà nghỉ địa phương, và tôi không thấy ông ta dỡ bất cứ thứ gì cả. Có lẽ ngoại trừ cái hệ tiêu hóa của chính ông ta, việc đầu tiên mỗi sáng.”

“Thật dơ dáy”, bà Annie Mồ Côi nói, mặc dù bà ấy có lẽ đang đề cập đến những tờ áp phích dán trên tường mà bà đang ngó nghiêng.

“Các anh chàng nhà Beeman lẽ ra phải có mặt rồi, nhưng hai kẻ vô tích sự này có vẻ như tới muộn. Giống như đoàn tàu của ông vậy, Hector.”

“Ôi, Chúa ơi.” Hector bỏ mũ và luồn tay qua mái tóc đen dày. “Tôi ghét những lịch trình sít sao như thế này. Việc dỡ hàng ở Wilmington cũng rất chậm chạp. Một chiếc Lexus chết tiệt bị kẹt lại trên một toa tàu chuyên chở. Được rồi, chúng ta hãy xem chúng ta có thể làm gì.”

Tim theo Hector ra cửa, rồi quay lại. “Tên của cháu không phải là Nick, đúng không?”

Cậu bé cân nhắc, rồi nói, “Lúc này thì là vậy.”

“Bà đừng để cậu bé đi đâu nhé”, Tim nói với Annie. “Nếu cậu bé cứ cố chạy đi, hãy hú tôi.” Và quay sang cậu bé người đầy máu me trông rất nhỏ bé và thê thảm, anh nói: “Chúng ta sẽ thảo luận về điều này khi chú trở lại. Cháu đồng ý chứ?”

Đứa trẻ nghĩ một lúc, rồi gật đầu mệt mỏi. “Cháu đoán là phải vậy thôi.”