← Quay lại trang sách

◄ 2 ►

Khi những người đàn ông đã đi hết, Annie Mồ Côi tìm thấy hai miếng giẻ sạch trong một cái giỏ dưới bồn rửa. Sau khi nhúng ướt giẻ bằng nước lạnh, bà vắt kiệt một miếng giẻ và miếng kia thì bà chỉ vắt nhẹ. Bà đưa cho Luke miếng giẻ vắt kiệt. “Đặt nó lên tai của cháu.”

Luke làm theo. Cái tai của cậu nhói lên. Bà dùng miếng giẻ còn lại để lau sạch những vết máu trên mặt cậu, với sự dịu dàng khiến cậu nghĩ đến mẹ. Annie dừng lại và hỏi cậu - cũng dịu dàng không kém - tại sao cậu lại khóc.

“Cháu nhớ mẹ.”

“Con trai, ta cá là bà ấy cũng rất nhớ cháu.”

“Sẽ không đâu, trừ khi bằng cách nào đó mà ý thức vẫn có thể tiếp tục tồn tại sau khi người ta đã chết. Cháu rất muốn tin điều đó, nhưng bằng chứng thực tế cho cháu biết không phải vậy.”

“Tiếp tục ư? Ồ, chắc chắn là có chứ.” Annie đi đến bồn rửa và bắt đầu giặt sạch miếng giẻ lau dính máu. “Vài người nói rằng các linh hồn không quan tâm đến trần gian, không hơn không kém cái cách mà chúng ta quan tâm đến sự di chuyển của loài kiến trong tổ vậy, nhưng ta không nằm trong số vài người đó. Ta tin các linh hồn có quan tâm. Ta rất tiếc vì mẹ cháu đã mất, con trai.”

“Bà có nghĩ rằng tình yêu của các linh hồn vẫn tiếp tục không?” Một ý nghĩ thật ngớ ngẩn, cậu biết là thế, nhưng đó là sự ngớ ngẩn tuyệt vời.

“Chắc chắn rồi. Tình yêu không chết đi cùng với thể xác, con trai ạ. Đó là một quan niệm hoàn toàn phi lý. Mẹ cháu mất bao lâu rồi?”

“Có lẽ một tháng, có lẽ sáu tuần. Cháu đã mất khái niệm về thời gian khá lâu rồi. Họ đã bị giết hại, và cháu thì bị bắt cóc. Cháu biết rằng rất khó để tin...”

Annie tiếp tục lau nốt những vết máu còn lại. “Không khó nếu cháu biết rõ sự việc.” Bà gõ nhẹ vào thái dương của bà bên dưới vành mũ. “Có phải chúng tới bằng những chiếc xe màu đen không?”

“Cháu không biết”, Luke nói, “nhưng cháu cũng sẽ chẳng ngạc nhiên.”

“Và chúng đã làm thí nghiệm với cháu?”

Luke há hốc miệng. “Sao bà biết?”

“George Allman”, bà đáp. “Ông ấy nói chuyện trên kênh WMDK từ nửa đêm đến bốn giờ sáng. Chương trình của ông ấy nói về thây ma, UFO, và sức mạnh tâm linh.”

“Sức mạnh tâm linh? Thật ư?”

“Thật, và cả những âm mưu. Cháu có biết về âm mưu không, con trai?”

“Cũng hơi hơi ạ”, Luke đáp.

“Chương trình của George Allman được gọi là Kẻ ngoại đạo. Mọi người gọi điện đến chương trình, nhưng chủ yếu chỉ có ông ấy nói chuyện. Ông ấy không nói đó là người ngoài hành tinh, hay chính phủ, hay là chính phủ làm việc với người ngoài hành tinh, ông ấy cẩn trọng vì ông ấy không muốn biến mất hoặc bị bắn như Jack và Bobby, nhưng ông ấy luôn nói về những chiếc xe màu đen, và những thí nghiệm. Thứ mà sẽ biến tóc của cháu thành bạc trắng. Cháu có biết con trai của Sam là thây ma không? Không chứ gì? Đúng, hắn chính là một thây ma. Rồi con quỷ ở trong hắn bước ra ngoài, chỉ để lại thân xác. Ngẩng đầu lên, con trai, máu chảy hết xuống cổ cháu rồi, và nếu nó khô trước khi ta có thể lau sạch, ta sẽ buộc phải cọ mạnh tay hơn.”