← Quay lại trang sách

◄ 3 ►

Các chàng trai Beeman, một cặp thiếu niên cao to từ khu xe kéo ở phía nam thị trấn, xuất hiện vào hơn mười hai giờ mười lăm phút, cũng thường là giờ ăn trưa của Tim. Lúc này, hầu hết hàng hóa của Dịch vụ và Bán hàng Động cơ nhỏ Fromie đều đã nằm trên nền bê tông rạn nứt cạnh đường ray sân ga. Nếu Tim có quyền, thì anh đã đuổi việc những anh chàng Beeman ngay lập tức, nhưng vì họ có quan hệ với ông Jackson theo cách phức tạp nào đó của dân miền nam, nên đó không phải là một lựa chọn. Hơn nữa, anh cũng cần họ.

Del Beeman lái chiếc xe tải lớn với thùng xe gắn các thanh chắn, lùi tới cửa toa hàng Sản phẩm Carolina đúng mười hai giờ ba mươi, và họ bắt đầu xếp vào trong toa tàu các thùng rau diếp, cà chua, dưa chuột và bí ngòi vàng. Hector và người phụ lái tàu của ông, không quan tâm đến rau tươi mà chỉ quan tâm đến việc thoát khỏi Nam Carolina quái quỷ này, cũng xúm vào làm. Norb Hollister đứng trong bóng râm của mái che khu đề-pô, chỉ nhìn chăm chú mà không làm gì khác. Tim nhận thấy người đàn ông này có gì đó hơi khác thường - trước đây ông ta không hề quan tâm đến việc tàu đến và đi - nhưng bây giờ lại quá bận tâm đến nó.

Một chiếc Ford Station Wagon cũ kỹ tạt vào bãi đậu xe nhỏ của nhà ga lúc một giờ kém mười, đúng lúc Tim đang nâng những thùng hàng cuối cùng vào phía sau một chiếc xe tải để chuyển chúng đến cửa hàng tạp hóa DuPray... đấy là giả sử như Phil Beeman có thể đưa chiếc xe đến nơi một cách ổn thỏa. Quãng đường chỉ chưa đầy một dặm, nhưng sáng nay Phil nói rất chậm rãi và mắt anh ta đỏ lừ như ánh mắt của một con thú nhỏ đang đứng trước đống lửa. Không cần phải nhờ tới Sherlock Holmes suy luận cũng biết cậu ta đã có chút phê pha. Cả cậu ta lẫn người anh em của mình.

Bác sĩ Roper bước xuống từ con xe Ford. Tim vẫy tay chào ông và chỉ về phía nhà kho, nơi vừa là văn phòng, vừa là phòng nghỉ của ông Jackson. Roper vẫy chào lại và đi về hướng Tim chỉ. Ông thuộc tuýp người truyền thống, gần như là một hình mẫu cổ điển, kiểu bác sĩ vẫn tồn tại ở một vùng nông thôn hẻo lánh với hàng ngàn hộ dân nghèo kiết xác, nơi bệnh viện gần nhất cách khoảng bốn mươi hay năm mươi dặm, nơi Obamacare [109] được xem như một điều báng bổ, và một chuyến đi đến Walmart được coi là một dịp hiếm có. Ông ta thừa cân và hơn sáu mươi tuổi, một người theo chủ nghĩa Báp-tít [110] bảo thủ luôn mang theo bên mình một quyển Kinh thánh cùng một ống nghe trong chiếc túi màu đen được truyền lại, từ đời cha đến đời con, qua ba thế hệ.

“Có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ đó vậy?” Người phụ lái tàu hỏi khi dùng chiếc khăn buộc trên đầu để lau trán.

“Tôi không biết”, Tim nói, “nhưng tôi dự định sẽ tìm hiểu. Tiếp tục nào, các anh chàng, hãy tăng tốc lên và đi thôi. Trừ phi ông muốn để lại cho tôi một trong những con xe Lexus đó, ông Hector. Tôi sẽ rất vui lòng tự dỡ nó xuống nếu ông đồng ý.”

“Có cái mông tôi ấy”, Hector nói. Sau đó, ông bắt tay Tim và quay lại đầu tàu của mình với hy vọng rút ngắn được khoảng thời gian đi từ DuPray tới Brunswick.