◄ 4 ►
Stackhouse dự định sẽ di chuyển bằng máy bay Challenger cùng với hai đội săn người, nhưng bà Sigsby phản đối. Bà ta có thể làm vậy bởi bà ta là chủ. Tuy nhiên, biểu hiện thất vọng của Stackhouse về quyết định của bà Sigsby giống như một sự xúc phạm.
“Hãy bỏ bộ mặt đó của anh đi”, bà ta nói. “Anh nghĩ ai sẽ phải rơi đầu nếu việc này thất bại?”
“Đầu của cả hai chúng ta, và sẽ không chỉ dừng ở chúng ta.”
“Đúng, nhưng đầu của ai sẽ rơi trước tiên và lăn xa nhất chứ?”
“Julia, đây là một chiến dịch thực địa, và bà chưa bao giờ ra thực địa trước đây.”
“Hai đội Ruby và Ngọc Mắt Mèo sẽ đi cùng tôi, bốn người đàn ông to khỏe và ba người phụ nữ mạnh mẽ. Chúng ta cũng có Tony Fizzale, một cựu lính thủy đánh bộ, bác sĩ Evans và Winona Briggs. Cô ấy là cựu quân nhân, và có một số kỹ năng hữu dụng. Denny Williams sẽ phụ trách đội khi bắt đầu chiến dịch, nhưng tôi dự định sẽ ở đó và tôi dự định trực tiếp viết báo cáo của mình tại chỗ khi quan sát mọi việc.” Bà ta dừng lại. “Nếu như phải có một bản báo cáo, vậy đấy, và tôi bắt đầu tin rằng sẽ không có cách nào tránh được điều đó.” Bà ta liếc nhìn đồng hồ. Mười hai giờ ba mươi. “Không thảo luận nữa. Chúng ta cần bắt đầu ngay. Anh hãy điều hành nơi này và nếu mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ trở lại đây vào hai giờ sáng ngày mai.”
Gã cùng bà rời khỏi cổng và đi xuống con đường đất bên ngoài, nơi cuối cùng sẽ dẫn đến một con đường hai làn trải nhựa cách đây ba dặm về phía đông. Thời tiết nóng nực. Những con dế kêu rích rích trong khu rừng rậm rạp mà đứa trẻ chết tiệt đó bằng cách nào đó đã băng qua được. Một chiếc xe van Ford Windstar đang chờ sẵn trước cổng, Robin Lecks ngồi sau tay lái. Michelle Robertson ngồi bên cạnh cô ta. Cả hai người phụ nữ này đều mặc quần bò và áo phông đen.
“Từ đây đến Presque Isle”, bà Sigsby nói. “Mất chín mươi phút. Từ Presque Isle đến Erie, Pennsylvania, mất bảy mươi phút nữa. Chúng ta sẽ đón đội Ngọc Mắt Mèo ở đó. Từ Erie đến Alcolu, Nam Carolina, khoảng hai giờ. Nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta sẽ có mặt ở DuPray lúc bảy giờ tối nay.”
“Hãy giữ liên lạc, và nhớ rằng Williams sẽ toàn quyền chỉ đạo một khi bắt đầu chiến dịch. Không phải bà.”
“Được rồi.”
“Julia, tôi thực sự nghĩ đây là một sai lầm. Lẽ ra nên là tôi.”
Bà ta đối mặt gã. “Nói lại xem, và tôi sẽ tống cổ anh ngay lập tức.” Bà đi về phía chiếc xe van. Denny Williams mở cánh cửa sau xe. Bà Sigsby bắt đầu trèo lên, rồi quay về phía Stackhouse. “Và hãy chắc chắn rằng Avery Dixon được dìm thích đáng và được đưa tới Khu nửa sau khi tôi trở lại.”
“Donkey Kong sẽ không thích ý tưởng này.”
Bà ta mỉm cười một cách ghê rợn. “Trông mặt tôi có giống đang quan tâm không?”