◄ 5 ►
Tim nhìn đoàn tàu khởi hành, sau đó quay trở lại dưới bóng râm của mái che khu đề-pô. Áo anh ướt đẫm mồ hôi. Anh ngạc nhiên khi thấy Norbert Hollister vẫn đứng đó. Như thường lệ, ông ta mặc áo gi lê họa tiết paisley và chiếc quần kaki bụi bặm, hôm nay được nịt bằng một chiếc thắt lưng kéo cao tận sát ngực. Tim tự hỏi (và không phải lần đầu tiên) làm sao ông ta có thể kéo lưng quần lên cao đến thế mà chỗ ấy của ông ta không bị ép bẹp dúm.
“Ông vẫn đang làm gì ở đây thế, Norbert?”
Hollister nhún vai và mỉm cười, để lộ hàm răng mà Tim biết mình không nên nhìn trước bữa trưa. “Chỉ là đang giết thời gian thôi. Buổi chiều không hẳn là quá bận rộn đối với một lão già như tôi.”
Cứ làm như buổi sáng và buổi tối thì không như vậy, Tim nghĩ. “Ồ, vậy tại sao ông không biến khỏi đây đi?”
Norbert rút ra một bao Red Man từ túi sau và nhét vài điếu vào miệng. Hành động đó lý giải nhiều điều, Tim nghĩ, về màu răng của ông ta. “Anh có quyền gì chứ?”
“Tôi đoán là tôi đã nói như thể đây là một lời đề nghị”, Tim nói. “Nhưng không. Đi ngay.”
“Được rồi, được rồi. Tôi hiểu. Chúc anh một ngày tốt lành, Ngài Gác Đêm.”
Norbert thong thả bỏ đi. Tim nhìn theo ông ta, cau mày. Thỉnh thoảng, anh thấy Hollister ở Bev’s Eatery, hoặc dưới cửa hàng của Zoney, mua lạc luộc hay trứng luộc từ những cái lọ trên quầy, còn không thì ông ta hiếm khi rời khỏi văn phòng tại nhà nghỉ, nơi ông ta xem những chương trình thể thao và phim khiêu dâm trên truyền hình vệ tinh. Trong khi bình thường, ông ta chẳng thèm lang thang quanh đây.
Annie Mồ Côi đang đợi Tim trong văn phòng phía ngoài của ông Jackson, ngồi sau bàn làm việc và lật các tờ giấy trong giỏ ĐẾN/ĐI của Jackson.
“Đó không phải là việc của bà đâu, bà Annie.” Tim nói nhẹ nhàng. “Nếu bà làm rối tung đống giấy tờ đó lên, tôi sẽ là người gặp rắc rối đấy.”
“Dù sao cũng chẳng có gì thú vị”, bà ấy nói. “Chỉ là mấy cái hóa đơn và lịch chạy tàu. Mặc dù ông ấy đã có một thẻ tích điểm bữa ăn tại quán cà phê có những cô nàng để ngực trần ở Hardeeville. Chỉ cần tích hai điểm nữa là ông ấy sẽ có một bữa buffet trưa miễn phí. Vừa ăn vừa ngắm nhìn ngực của những người phụ nữ... hừ.”
Tim không bao giờ nghĩ đến chuyện này, và giờ khi đã biết, anh ước rằng mình không phải biết cái bí mật quái quỷ đó. “Bác sĩ đang ở trong kia với cậu bé chứ?”
“Ừ. Ta đã cầm máu, nhưng cậu bé sẽ phải để tóc dài từ giờ trở đi bởi vì cái tai đó sẽ không bao giờ trở lại như trước được nữa. Bây giờ hãy nghe đây. Bố mẹ cậu bé đó bị sát hại và cậu bé bị bắt cóc.”
“Một phần của âm mưu kia?” Anh ấy và Annie đã nhiều lần trò chuyện về âm mưu trong những lượt đi tuần đêm của anh.
“Chính xác. Chúng đến bắt cậu bé trong những chiếc xe màu đen, hãy tin đi, và nếu chúng phát hiện ra cậu bé ở đây, chúng sẽ lại đến bắt cậu bé.”
“Tôi đã biết.” Anh nói. “Và tôi chắc chắn sẽ thảo luận việc này với cảnh sát trưởng John. Cảm ơn bà đã lau rửa cho thằng nhóc và trông nom nó, nhưng giờ thì tôi nghĩ bà nên rời đi.”
Bà đứng dậy và rũ chiếc khăn choàng của mình. “Đúng rồi, cậu nên nói chuyện với cảnh sát trưởng John. Tất cả đều phải hết sức cảnh giác. Chúng có thể trang bị vũ khí. Có một thị trấn ở Maine, khu Jerusalem, cậu có thể hỏi những người sống ở đó về những người đàn ông trong những chiếc xe màu đen. Đấy là nếu như cậu có thể tìm ra người nào ở đó. Tất cả bọn họ đều đã biến mất khoảng hơn bốn mươi năm trước. George Allman luôn luôn nói về thị trấn ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Bà ấy đi đến cửa, chiếc khăn phấp phới, rồi quay người lại. “Cậu không tin tôi, và tôi không hề ngạc nhiên. Sao tôi lại phải ngạc nhiên chứ? Tôi là một kẻ lập dị của thị trấn này từ nhiều năm trước khi cậu đến, và nếu Chúa không đón tôi đi, tôi vẫn sẽ là kẻ lập dị nhiều năm nữa sau khi cậu rời đi.”
“Annie, tôi không...”
“Suỵt.” Bà nhìn chằm chằm vào anh một cách dữ dội dưới chiếc mũ rộng vành. “Không sao. Nhưng giờ hãy chú ý. Ta đang nói với cậu... nhưng cậu bé đã nói với ta. Cậu bé đó. Vậy là hai người chúng ta, được chứ? Và cậu phải nhớ những gì ta đã nói. Chúng đến trong những chiếc xe màu đen.”