◄ 6 ►
Bác sĩ Roper cất một vài dụng cụ kiểm tra mà ông đã sử dụng vào trong chiếc túi của mình. Cậu bé vẫn ngồi trên chiếc ghế dựa của ông Jackson. Khuôn mặt cậu đã được lau sạch máu và tai cậu đã được băng lại. Khuôn mặt bên phải của cậu vẫn còn sưng lên một vết bầm tím bởi màn giao tiếp thân mật với cột tín hiệu, nhưng đôi mắt cậu trong trẻo và đầy cảnh giác. Bác sĩ tìm thấy một lon soda vị gừng trong tủ lạnh mini, và cậu bé nhanh chóng uống cạn nó.
“Ngồi đây nhé, anh bạn trẻ”, Roper nói. Ông đóng chiếc túi lại và đi về phía Tim, anh đang đứng bên cánh cửa thông ra văn phòng phía ngoài.
“Cậu bé không sao chứ?” Tim hỏi, giữ giọng mình thật nhỏ.
“Cậu bé bị mất nước và đói, nó đã không ăn gì mấy trong một khoảng thời gian khá dài, ngoài ra thì tôi cho là ổn. Những đứa trẻ ở tầm tuổi này phục hồi sẽ nhanh thôi. Cậu bé nói mình mười hai tuổi, cậu bé nói mình tên là Nick Wilholm, và cậu bé nói đã ở trên con tàu đó từ điểm khởi hành, ở phía bắc của Maine. Tôi hỏi cậu bé làm gì ở đó, nó nói rằng không thể nói với tôi được. Tôi cũng đã hỏi địa chỉ nhà, nhưng nó nói không thể nhớ nổi. Cũng rất hợp lý, một cú đập đầu mạnh như vậy có thể gây ra sự mất phương hướng tạm thời và trí nhớ bị xáo trộn, nhưng tôi đã có kinh nghiệm với chuyện này, và tôi biết sự khác biệt giữa chứng mất trí nhớ và sự ít nói, đặc biệt ở một đứa trẻ. Cậu bé đang giấu giếm điều gì đó. Có lẽ rất nhiều.”
“Được rồi.”
“Có cần lời khuyên của tôi không? Hãy hứa cho cậu bé ăn một bữa thật ngon lành và đã đời ở quán ăn, và anh sẽ được nghe toàn bộ câu chuyện.”
“Cảm ơn bác sĩ. Ông hãy gửi cho tôi hóa đơn nhé.”
Roper xua tay. “Anh hãy đãi tôi một bữa ăn thật ngon lành và đã đời ở một nơi nào đó đẳng cấp hơn quán Bev, vậy là công bằng.” Trong giọng nói đặc sệt âm sắc Dixie của vị bác sĩ, từ công bằng trở thành kông bằng. “Và khi anh biết được câu chuyện của đứa trẻ đó, tôi cũng muốn nghe.”
Khi ông ta rời đi, Tim đóng cửa lại, chỉ còn anh và cậu bé, và anh lấy điện thoại từ trong túi ra. Anh gọi cho Bill Wicklow, vị phó cảnh sát dự định sẽ tiếp quản công việc gác đêm từ sau Giáng sinh. Cậu bé nhìn anh chăm chú, uống nốt lon nước lạnh.
“Bill đấy à? Tôi, Tim đây. Vâng, tôi ổn. Chỉ là tôi tự hỏi liệu ông có muốn thử làm trước công việc gác đêm vào tối nay không. Thường lúc này tôi đã đi ngủ, nhưng có việc phát sinh ở nhà ga.” Anh lắng nghe Bill trả lời. “Tuyệt vời! Tôi nợ ông lần này. Tôi sẽ để đồng hồ bấm giờ ở đồn. Ông nhớ lên dây cót nhé. Cảm ơn ông rất nhiều.”
Anh kết thúc cuộc gọi và quan sát cậu bé. Những vết bầm trên mặt cậu sẽ lan rộng ra, sau đó mờ dần sau một hoặc hai tuần. Nhưng ánh nhìn trong mắt cậu bé có thể cần nhiều thời gian hơn. “Cháu cảm thấy tốt hơn không? Cháu hết đau đầu rồi chứ?”
“Vâng, thưa chú.”
“Cháu có thể gọi chú là Tim. Nào, giờ chú gọi cháu là gì? Tên thật của cháu ấy?”
Sau một hồi do dự, Luke đã nói với anh.