◄ 7 ►
Đường hầm tối lờ mờ nối giữa Khu nửa trước và Khu nửa sau rất lạnh lẽo, và Avery ngay lập tức run rẩy. Cậu bé vẫn còn đang mặc nguyên bộ quần áo khi Zeke và Carlos lôi cơ thể nhỏ bé bất tỉnh của cậu ra khỏi bể ngâm, và cậu ướt sũng. Răng cậu bắt đầu lập cập va vào nhau. Tuy nhiên, cậu bé vẫn nhớ rõ những gì đã học được. Đó là điều quan trọng. Bây giờ mọi thứ đều quan trọng.
“Ngừng lập cập răng đi”, Gladys nạt. “Âm thanh đó thật khó chịu.” Cô ta đang đẩy cậu bé trên một chiếc xe lăn, nụ cười của cô ta đã biến mất. Lời đồn về những gì thằng nhóc chết tiệt này đã làm giờ lan truyền khắp nơi, và cũng giống như các nhân viên khác của Học Viện, cô ta sợ hãi và vẫn sẽ như vậy cho tới khi Luke Ellis bị tóm trở lại và tất cả bọn họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu kh-kh-kh-ông-ông-kìm lại được n-n-ó-nó.” Avery nói. “Cháu rất 1-1-lạnh.”
“Mày nghĩ tao quan tâm à?” Gladys nói to khiến âm thanh vang vọng lại từ bức tường gạch. “Mày không biết mày đã làm gì sao? Mày không biết thật ư?”
Avery biết. Cậu biết rất nhiều là đằng khác, một số là suy nghĩ của Gladys (nỗi sợ của cô ta giống như thể trong tâm trí đang có một con chuột chạy điên cuồng trên vòng quay bánh xe), một số suy nghĩ là của chính cậu.
Khi họ đi qua cánh cửa được đánh dấu KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO, nhiệt độ ấm lên một chút, và trong phòng chờ tồi tàn nơi bác sĩ James đang đợi họ (áo khoác thí nghiệm màu trắng của cô ta bị mất khuy cài, tóc rối bù, một nụ cười ngớ ngẩn treo trên khuôn mặt), vẫn còn cảm giác ấm áp.
Avery bớt run hơn rồi ngừng hẳn, nhưng Đèn Stasi đã quay trở lại. Không sao cả, bởi vì cậu bé có thể khiến chúng biến mất bất cứ khi nào cậu muốn. Zeke đã suýt giết chết cậu trong bể ngâm, thực ra trước khi Avery ngất đi, cậu nghĩ rằng mình đã chết, nhưng bể ngâm cũng đã tác động gì đó tới cậu. Cậu hiểu rằng cái bể cũng gây ra những điều gì đó với một số đứa trẻ khác khi chúng bị ngâm, nhưng cậu nghĩ rằng đây là một cái gì đó còn hơn cả thế. Khả năng TK được kết hợp với năng lực TP chỉ là một kết quả không đáng kể mà thôi. Gladys sợ hãi những gì có thể xảy ra bởi sự bỏ trốn của Luke, nhưng Avery cũng có một cảm giác rằng, cậu, Avery, có thể khiến cô ta khiếp sợ vì cậu, nếu cậu muốn.
Nhưng đây chưa phải lúc.
“Chào anh bạn trẻ!” Bác sĩ James nói to. Giọng cô ta nghe như một chính trị gia trên một quảng cáo truyền hình, và những suy nghĩ của cô ta đang quanh quẩn như những mẩu giấy bị xáo tung lên bởi một cơn gió mạnh.
Có gì đó thực sự, thực sự không ổn xảy ra với cô ta, Avery nghĩ. Nó giống như nhiễm độc phóng xạ, chỉ là độc ở trong não thay vì trong xương cô ta.
“Chào”, Avery đáp lại.
Bác sĩ Jeckle ngửa đầu ra sau và phá lên cười như thể từ Chào là điểm nút của câu chuyện đùa hài hước nhất mà cô ta từng nghe. “Chúng ta không mong chờ nhóc đến sớm như vậy, nhưng chào mừng, chào mừng nhóc! Một số người bạn của nhóc cũng đang ở đây!”
Tôi biết, Avery nghĩ, và tôi rất nóng lòng muốn gặp họ. Và tôi nghĩ họ sẽ rất vui khi gặp tôi.
“Dù vậy, trước tiên, chúng ta sẽ cần phải thay cái bộ quần áo ướt sũng đó của nhóc đã.” Cô ta liếc nhìn Gladys đầy trách móc, nhưng Gladys đang bận gãi cánh tay của mình, cố gắng thoát khỏi tiếng vo vo đang chạy trên da (hoặc ngay dưới da). Chúc may mắn với điều đó, Avery nghĩ. “Ta sẽ bảo Henry đưa nhóc về phòng. Chúng ta có các hộ tá tốt bụng ở đây. Nhóc có thể tự đi được không?”
“Được ạ.”
Bác sĩ Jeckle lại cười to, ngửa đầu ra sau và cổ họng rung lên. Avery bước khỏi xe lăn, và nhìn Gladys một cái nhìn thật lâu và soi xét. Cô ta đã ngừng gãi và giờ cô ta lại là người đang run rẩy. Không phải vì cô ta bị ướt, cũng không phải vì lạnh. Đó là vì cậu. Cô cảm nhận được cậu, và cô ta không thích điều đó.
Nhưng Avery lại thích. Cũng khá là tuyệt vời.