← Quay lại trang sách

◄ 8 ►

Vì không còn chiếc ghế nào khác trong văn phòng của ông Jackson, Tim mang vào một chiếc ghế từ văn phòng phía ngoài. Anh cân nhắc có nên đặt chiếc ghế đối diện cậu bé hay không, nhưng rồi quyết định làm như vậy thì không khác gì ngồi trong phòng thẩm vấn của cảnh sát. Thay vào đó, anh đẩy ghế đến bên cạnh chiếc ghế dựa, ngồi cạnh cậu bé giống như một người bạn, như thể sắp sửa cùng ngồi xem một chương trình truyền hình yêu thích. Chỉ có điều màn hình phẳng của ông Jackson đang tắt.

“Bây giờ, Luke”, anh nói. “Theo lời bà Annie, cháu đã bị bắt cóc, nhưng Annie không hẳn luôn luôn... hoàn toàn chuẩn xác, hãy nói là vậy đi.”

“Bà ấy đã chuẩn xác về điều đó.” Luke nói.

“Được rồi. Vậy cháu bị bắt cóc từ đâu?”

“Minneapolis. Chúng đã khiến cháu bất tỉnh. Và chúng đã giết bố mẹ cháu.” Cậu bé đưa tay lên lau mắt.

“Những kẻ bắt cóc này đã đưa cháu từ Minneapolis đến Maine. Chúng làm việc đó như thế nào?”

“Cháu không biết. Cháu bị bất tỉnh. Có lẽ bằng máy bay. Cháu thực sự đến từ Minneapolis. Chú có thể kiểm tra, tất cả những gì chú cần làm là gọi tới trường của cháu. Đó là Trường Broderick Dành Cho Trẻ Đặc Biệt.”

“Chú đoán rằng điều này có nghĩa cháu là một cậu bé thông minh.”

“Ồ, chắc chắn rồi.” Luke nói, không có chút tự hào nào trong giọng cậu. “Cháu là một cậu bé thông minh. Và ngay lúc này cháu là một cậu bé rất đói. Cháu đã không ăn bất cứ thứ gì trong vài ngày ngoại trừ một chiếc bánh xúc xích và một chiếc bánh hoa quả. Cháu nghĩ phải hai ngày. Cháu đã quên mất thời gian. Một người đàn ông tên Mattie đã đưa bánh cho cháu.”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Thêm một mẩu bánh rán”, Luke nói. “Không to lắm.”

“Chúa ơi, để chú kiếm cái gì cho cháu ăn.”

“Vâng”, Luke nói, rồi nói thêm. “Làm ơn ạ.”

Tim lấy điện thoại trong túi ra. “Wendy à? Tim đây. Anh tự hỏi em có thể giúp anh chuyện này không.”