← Quay lại trang sách

◄ 9 ►

Phòng của Avery ở Khu nửa sau rất ảm đạm. Giường là một chiếc cũi trẻ con trống trơn. Không có những tấm áp phích Nickelodeon trên tường, và không có lính G.I. Joe đồ chơi trên tủ. Avery thấy như vậy cũng không sao cả. Cậu chỉ mới mười tuổi, nhưng giờ cậu phải trưởng thành, và những người trưởng thành thì không chơi với lính đồ chơi.

Chỉ là mình không thể làm một mình, cậu nghĩ.

Cậu nhớ Giáng sinh hồi năm ngoái. Thật đau lòng khi nghĩ về điều đó, nhưng dù sao cậu cũng đã nghĩ về nó rồi. Cậu đã nhận được bộ đồ chơi lâu đài Lego mà cậu đòi, nhưng khi các mảnh ghép được bày ra trước mặt, cậu không biết làm thế nào để ghép các mảnh đó thành lâu đài xinh đẹp như trên vỏ hộp, với tháp pháo, cái cổng và cây cầu kéo lên hạ xuống. Cậu bắt đầu khóc. Sau đó bố cậu (giờ đã mất, cậu biết chắc là vậy) quỳ xuống bên cạnh cậu và nói, Chúng ta sẽ làm theo hướng dẫn và làm cùng nhau. Từng bước một nào. Và họ đã làm được. Lâu đài được đặt trên chiếc tủ nhỏ cùng với lính G.I. Joe để bảo vệ nó, và lâu đài đó là thứ mà chúng không thể sao chép lại khi cậu thức dậy ở Khu nửa trước.

Giờ cậu đang nằm trên chiếc giường cũi trong căn phòng trống trơn này, trong bộ quần áo khô, nghĩ xem lâu đài từng đẹp đến thế nào lúc nó được hoàn thành. Và cảm nhận tiếng vo vo. Nó liên tục xuất hiện ở Khu nửa sau. Âm thanh khá to trong các phòng, và còn to hơn nhiều khi ở ngoài các hành lang, và ồn ào nhất là ở khu nhà ăn, nơi một cánh cửa ở phía bên ngoài phòng nghỉ của các hộ tá được khóa lại bằng hai lớp khóa, và nó dẫn tới nửa sau của Khu nửa sau. Các hộ tá thường gọi đó là Công viên Gorky, bởi vì những đứa trẻ sống ở nơi ấy (nếu bạn có thể gọi là sống) là các gork [111] . Những tiếng vo vo. Nhưng chúng rất hữu ích, Avery nghĩ vậy. Giống như lớp giấy bọc của thanh sô cô la Hershey rất hữu ích vậy, cho đến khi bạn liếm sạch lớp giấy đó. Rồi bạn có thể vứt nó đi.

Các cánh cửa ở đây đều bị khóa. Avery tập trung, cố gắng để xoay ổ khóa. Cậu thử mở khóa không phải là vì có nơi nào đó để du ngoạn, ngoại trừ hành lang dài với tấm thảm màu xanh dương, nhưng đó là một thử nghiệm thú vị. Cậu có thể cảm thấy cái ổ khóa đang cố xoay, nhưng cậu không hẳn có thể kiểm soát được nó. Cậu tự hỏi liệu George Iles có thể làm được không, bởi vì ngay từ đầu George đã là một TK-tuyệt đối. Avery đoán anh ấy có thể, với một chút sự giúp đỡ. Cậu lại nghĩ về những gì bố cậu đã nói: Chúng ta sẽ làm cùng nhau. Từng bước một.

Vào lúc năm giờ, cánh cửa mở ra và một hộ tá mặc áo đỏ thò khuôn mặt lạnh lùng vào trong. Ở đây chúng không đeo thẻ tên, nhưng Avery không cần thẻ tên để biết ai là ai. Đây là Jacob, được các đồng nghiệp gọi là Jake Rắn Rít. Hắn ta là cựu hải quân. Hắn đã cố gắng trở thành một đặc vụ SEAL, Avery nghĩ, nhưng không thể làm được. Họ đã tống cổ ông. Tôi nghĩ có lẽ vì ông quá thích làm tổn thương người khác.

“Ăn tối”, Jake nói. “Nếu muốn ăn thì mau lên. Nếu không, tôi sẽ khóa cậu lại trong phòng cho đến giờ chiếu phim.”

“Có.”

“Được rồi. Cậu thích xem phim không, nhóc?”

“Có”, Avery nói và suy nghĩ, nhưng tôi sẽ không thích những bộ phim sắp phải xem. Những bộ phim đó gây chết người.

“Cậu sẽ thích những bộ phim này”, Jake nói. “Luôn bắt đầu với một bộ phim hoạt hình. Nhà ăn ở dưới hành lang, bên trái phòng cậu. Và nhớ đừng có la cà.” Jake đánh nhẹ một phát vào mông Avery để xua cậu bé rời khỏi phòng.

Trong nhà ăn - một căn phòng ảm đạm thê lương cũng được sơn màu xanh sẫm xám xịt như hành lang của dãy phòng ở Khu nửa trước, khoảng hơn chục đứa trẻ đang ngồi ăn thứ gì đó mà Avery ngửi như mùi thịt bò hầm đóng hộp Dinty Moore. Hồi cậu còn ở nhà, mẹ cậu từng nấu món này ít nhất hai lần mỗi tuần, vì em gái cậu thích nó. Có lẽ mẹ cậu cũng đã chết. Hầu hết lũ trẻ trông giống như những thây ma, và có rất nhiều tiếng sụt sịt. Cậu nhìn thấy một đứa trẻ, một cô gái, đang hút thuốc lá trong khi ăn. Khi Avery nhìn thấy, cô ta gẩy tàn thuốc vào bát, nhìn xung quanh với ánh mắt trống rỗng vô hồn, và bắt đầu ăn chính cái bát đó.

Cậu đã cảm nhận được Kalisha thậm chí từ lúc ở dưới đường hầm và bây giờ cậu nhìn thấy cô ấy, ngồi ở một cái bàn tuốt đằng sau. Cậu phải kiềm chế sự thôi thúc chạy đến bên và quàng tay qua cổ cô ấy. Làm thế sẽ thu hút sự chú ý và Avery không muốn vậy. Helen Simms đang ngồi cạnh Sha, hai bàn tay yếu ớt mềm oặt để ở hai bên cái bát. Đôi mắt cô dán chặt lên trần nhà. Tóc cô, rất sặc sỡ và rực rỡ khi cô ấy xuất hiện ở Khu nửa trước, giờ đã xỉn màu và bết rịt, dính trên mặt - khuôn mặt cô hốc hác hơn rất nhiều. Kalisha đang cho cô ấy ăn, hoặc đúng hơn là đang cố gắng.

“Thôi nào, Hel, cố gắng lên, ăn đi nào.” Sha đút một thìa đầy thịt hầm vào miệng Helen. Khi một miếng thịt màu nâu cố gắng rơi ra khỏi môi dưới của Helen, Sha dùng thìa đẩy nó lại vào trong. Lần này Helen đã nuốt, và Sha mỉm cười. “Đúng rồi, giỏi lắm.”

Sha, Avery nghĩ. Này, chị Kalisha.

Cô nhìn quanh, giật mình, nhìn thấy cậu bé, và nở nụ cười rạng rỡ.

Avester!

Một giọt nước xốt nâu chảy xuống cằm Helen. Nicky, ngồi ở bên còn lại cạnh cô ấy, dùng khăn giấy để lau nó. Rồi anh cũng thấy Avery, liền cười toe toét, và giơ ngón tay cái lên với cậu nhóc. George, ngồi đối diện với Nicky, quay người lại.

“Ồ nhìn kìa, đó là Avester”, George nói. “Sha nghĩ là nhóc có thể đang đến. Chào mừng cậu đến với ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta, người anh hùng bé nhỏ.”

“Nếu muốn ăn, mang một cái bát lại đây”, một người phụ nữ luống tuổi có khuôn mặt cau có nạt lớn. Tên cô ta là Corinne, Avery biết, và cô ta rất thích tát. Tát người khác giúp cô ta cảm thấy dễ chịu. “Tao sẽ đóng cửa sớm, vì đã đến giờ chiếu phim buổi tối.”

Avery lấy một cái bát và múc một ít thịt hầm. Đúng, đó chính là Dinty Moore. Cậu để một miếng bánh mì trắng xốp lên trên, rồi mang qua chỗ các bạn của mình và ngồi xuống. Sha mỉm cười với cậu. Hôm nay cơn đau đầu của cô rất kinh khủng, nhưng dù thế nào cô vẫn mỉm cười và điều đó khiến cậu cảm thấy vừa muốn cười vừa muốn khóc.

“Ăn đi, anh bạn”, Nicky nói, nhưng anh ấy không làm như lời khuyên của mình. Bát của anh ấy gần như vẫn còn đầy. Mắt anh đỏ ngầu và anh đang day day thái dương bên trái. “Anh biết nó trông như tiêu chảy, nhưng em sẽ không muốn xem phim với cái bụng đói đâu.”

Chúng đã bắt được Luke chưa? Sha gửi.

Không. Tất cả bọn chúng đều đang sợ chết khiếp.

Tốt. Tốt!

Chúng ta sẽ phải chịu những mũi tiêm đau đớn trước bộ phim phải không ạ?

Tối nay chị nghĩ là không, bộ phim này mới, bọn chị mới chỉ xem nó một lần.

George đang nhìn họ với con mắt sáng tỏ. Cậu ấy đã nghe được. Hồi ở Khu nửa trước, George Iles chỉ là một TK, nhưng giờ cậu ấy có thứ gì đó còn hơn thế. Tất cả bọn họ đều như vậy. Khu nửa sau tăng cường bất cứ thứ gì bạn có, nhưng không ai trong số chúng được như Avery, dù đều trải qua bể ngâm. Cậu bé biết vài điều. Chẳng hạn như các bài kiểm tra ở Khu nửa trước. Rất nhiều trong số chúng là các dự án bên lề của bác sĩ Hendricks, nhưng việc tiêm thuốc là vấn đề cần thiết. Một số mũi tiêm dùng để hạn chế tăng cường sức mạnh quá độ, và Avery không bị tiêm. Cậu đã đến thẳng bể ngâm, nơi cậu bị đưa đến cửa tử hay có lẽ đã bước qua cửa tử, và kết quả là cậu có thể tạo ra Đèn Stasi gần như bất cứ khi nào cậu muốn. Cậu không cần những bộ phim, và cậu không cần trở thành một phần của cái hoạt-động-nhóm. Tạo ra hoạt-động-nhóm là công việc chính của Khu nửa sau.

Nhưng cậu vẫn chỉ là đứa trẻ mười tuổi. Đó mới chính là vấn đề.

Khi cậu bắt đầu ăn, cậu thăm dò trong đầu Helen, và vui mừng phát hiện ra cô ấy vẫn còn ở đó. Cậu thích Helen. Chị ấy không giống như Frieda chó chết. Cậu không cần phải đọc suy nghĩ của Frieda để biết rằng cô ta đã lừa cậu nói ra những điều cô ta muốn, sau đó hớt lẻo về cậu; có thể là ai khác nữa chứ?

Helen?

Không. Đừng nói chuyện với chị, Avery. Chị phải...

Phần còn lại bị bỏ lửng, nhưng Avery nghĩ mình hiểu. Cô ấy phải trốn tránh. Có một miếng bọt biển chứa đựng đầy sự đau đớn ở trong đầu cô ấy, và cô đang trốn tránh nó hết mức có thể. Trốn tránh nỗi đau là một phản ứng hợp lý, cho tới lúc không thể trốn được nữa. Vấn đề là miếng bọt biển đó vẫn tiếp tục phát triển. Nó sẽ tiếp tục đến khi không còn nơi nào để trốn, và rồi nó sẽ ép chặt cô ấy vào phía sau hộp sọ của chính mình như ép chặt một con ruồi trên tường. Sau đó, cô ấy xong đời. Với Helen, ít nhất là vậy.

Avery đã chạm tới tâm trí ẩn sâu bên trong đầu óc của cô. Nó dễ dàng hơn việc cố gắng mở khóa cửa phòng của cậu, bởi vì từ đầu cậu đã là một TP mạnh mẽ, còn TK là điều mới mẻ đối với cậu. Cậu cảm thấy vụng về và phải thật cẩn thận. Cậu không thể chữa lành cho cô ấy, nhưng cậu nghĩ cậu có thể làm dịu cô. Bảo vệ cô một chút. Điều đó sẽ tốt cho cô ấy, và sẽ tốt cho tất cả bọn trẻ... bởi vì chúng sẽ cần tới tất cả sự giúp đỡ có thể có được.

Cậu tìm thấy miếng-bọt-biển-đau-đầu nằm sâu trong tâm trí Helen. Cậu bảo nó ngừng lan rộng. Cậu bảo nó đi đi. Nó không muốn. Cậu đẩy nó. Những ánh đèn màu bắt đầu xuất hiện trước mặt cậu, xoáy tròn chầm chậm, như kem đang được rót vào ly cà phê. Cậu đẩy mạnh hơn. Miếng bọt biển mềm dẻo nhưng cũng rất chắc chắn.

Kalisha. Hãy giúp em.

Chuyện gì? Em đang làm gì vậy?

Cậu nói với cô ấy. Cô ấy đi vào trong, ban đầu còn do dự. Chúng cùng nhau đẩy. Miếng bọt biển nhích một chút.

George, Avery gửi. Nicky. Giúp bọn em.

Nicky chỉ có thể giúp được một chút. George lúc đầu lúng túng, sau đó tham gia, nhưng sau một lúc cậu ấy lùi lại. “Tớ không thể”, cậu thì thầm. “Nó tối quá.”

Đừng để ý đến bóng tối! Đó là Sha, Tớ nghĩ chúng ta có thể làm được!

George trở lại. Cậu ấy miễn cưỡng, và dù cậu ấy không giúp được nhiều, nhưng ít nhất cậu ấy đã ở đó cùng với họ.

Đó chỉ là một miếng bọt biển thôi, Avery nói với họ. Cậu không còn nhìn thấy bát thịt hầm của mình nữa. Nó đã được thay thế bằng vòng xoáy Đèn Stasi giờ đang xoáy tròn theo nhịp đập của tim. Nó không thể làm hại mọi người. Hãy đẩy nó! Tất cả chúng ta cùng nhau đẩy nó!

Chúng đã cố gắng, và điều gì đó đã xảy ra. Helen rời mắt khỏi trần nhà. Thay vào đó là nhìn Avery.

“Hãy nhìn xem ai ở đây này”, cô ấy nói với giọng khàn khàn. “Cơn đau đầu của tớ đã tốt hơn một chút rồi. Tạ ơn Chúa.” Cô ấy bắt đầu tự mình ăn.

“Thánh thần ơi”, George nói. “Chúng ta đã làm được.”

Nick cười hớn hở và giơ một tay lên. “Đập tay nào, Avery.”

Avery đập tay với anh ấy, nhưng cảm giác vui vẻ của cậu cũng biến mất cùng với các chấm. Cơn đau đầu của Helen sẽ quay trở lại, và nó sẽ trở nên tồi tệ hơn mỗi khi cô xem phim. Helen cũng vậy, Sha cũng vậy, Nicky cũng vậy. Cả cậu cũng vậy. Cuối cùng, tất cả bọn họ sẽ hòa vào tiếng vo vo phát ra từ Công viên Gorky.

Nhưng có lẽ... nếu tất cả bọn họ kết hợp cùng với nhau, trong hoạt-động-nhóm của riêng họ... và nếu có một cách để tạo ra một lá chắn...

Sha.

Cô nhìn cậu. Cô lắng nghe. Nicky và George cũng lắng nghe, ít nhất là hết sức có thể. Cảm giác giống như là họ bị điếc một bên. Nhưng Sha nghe được. Cô ăn một miếng thịt hầm, sau đó đặt thìa xuống và lắc đầu.

Chúng ta không thể trốn thoát, Avery. Nếu đó là những gì em đang nghĩ, hãy quên nó đi.

Em biết chúng ta không thể. Nhưng chúng ta phải làm gì đó. Chúng ta phải giúp anh Luke, và chúng ta phải tự giúp chính mình. Em đã nhìn thấy các mảnh ghép, nhưng em không biết cách ghép chúng lại với nhau. Em không...

“Em không biết cách xây lâu đài”, Nicky nói với giọng nhỏ, trầm ngâm. Helen lại ngừng ăn, và lại hướng ánh nhìn lên trần nhà. Miếng bọt biển đau đầu đã phát triển trở lại, phồng lên trong đầu cô ấy. Nicky giúp cô ấy ăn một miếng khác.

“Thuốc lá đây!” Một trong những hộ tá la to. Gã ta giơ một cái hộp lên. Thuốc lá ở đây dường như được hút miễn phí. Thậm chí là khuyến khích. “Ai muốn hút thuốc trước buổi chiếu phim nào?”

Chúng ta không thể trốn thoát, Avery gửi, vì vậy hãy giúp em xây dựng một lâu đài. Một bức tường. Một lá chắn. Lâu đài của chúng ta. Bức tường của chúng ta. Lá chắn của chúng ta.

Cậu nhìn từ Sha sang Nicky rồi đến George và quay lại nhìn Sha lần nữa, cầu xin cô ấy hiểu. Đôi mắt cô sáng lên.

Chị ấy đã hiểu, Avery nghĩ. Tạ ơn Chúa, chị ấy đã hiểu.

Cô bắt đầu nói, nhưng lại im bặt khi một hộ tá - tên gã ta là Clint - đi ngang qua, nói oang oang, “Thuốc lá đây! Ai muốn một điếu trước buổi chiếu không?”

Khi gã đi rồi, cô tiếp tục, “Nếu chúng ta không thể trốn thoát, chúng ta phải chiếm quyền kiểm soát nơi này.”