◄ 10 ►
Thái độ lạnh lùng ban đầu của phó cảnh sát Wendy Gullickson đối với Tim đã đỡ hơn đáng kể từ sau buổi hẹn hò đầu tiên của họ tại nhà hàng Mexico ở Hardeeville. Bây giờ họ là một cặp đôi công khai hẹn hò, và khi cô bước vào căn phòng phía sau của ông Jackson với một túi giấy lớn, đầu tiên cô hôn lên má anh rồi sau đó nhanh chóng hôn lên môi anh.
“Đây là phó cảnh sát Gullickson”, Tim nói, “nhưng cháu có thể gọi cô ấy là Wendy, nếu cô ấy đồng ý.”
“Tất nhiên là được rồi”, Wendy nói. “Cháu tên gì?”
Luke nhìn Tim, anh gật nhẹ đầu.
“Luke Ellis ạ.”
“Rất vui được gặp cháu, Luke. Cháu có một vết bầm khá lớn đấy.”
“Vâng, thưa cô. Bị va đập.”
“Ừm, gọi cô là Wendy nhé. Và cả băng gạc ở tai là sao? Cháu tự cắt vào mình à?”
Câu nói đó khiến cậu mỉm cười một chút, vì đó là một sự thật hiển nhiên. “Đại loại là vậy ạ.”
“Tim nói với cô rằng cháu có lẽ đang đói, vì vậy cô đã mua ít đồ ăn từ nhà hàng trên Phố Chính. Có coca, gà, burger và khoai tây chiên. Cháu muốn ăn gì nào?”
“Tất cả ạ.” Luke nói khiến Wendy và Tim bật cười.
Họ nhìn cậu ăn hai cái đùi gà, sau đó là một chiếc hamburger và gần hết khoai tây chiên, cuối cùng là một chiếc bánh pudding gạo cỡ lớn. Tim, người đã bỏ lỡ bữa trưa của mình, ăn nốt chỗ gà còn lại và uống một lon coca.
“Giờ cháu thấy ổn rồi chứ?” Tim hỏi khi đồ ăn đã hết.
Thay vì nói, Luke bật khóc.
Wendy ôm chầm lấy và vuốt tóc cậu, chỉnh lại sợi tóc xù ra bằng ngón tay của cô. Khi tiếng sụt sịt của Luke cuối cùng cũng ngừng lại, Tim ngồi xuống bên cạnh.
“Cháu xin lỗi”, Luke nói. “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.”
“Không sao mà. Không ai cấm cháu khóc cả.”
“Đó là bởi vì cháu cảm thấy được sống lại. Cháu không biết tại sao điều đó làm cháu khóc, nhưng cháu đã khóc.”
“Cô nghĩ đó là sự khuây khỏa.” Wendy nói.
“Luke tuyên bố rằng bố mẹ cậu bé đã bị giết hại và cậu ấy bị bắt cóc”, Tim nói. Wendy mở to mắt.
“Đó không phải là một lời tuyên bố!” Luke nói khi ngồi thẳng về trước trên chiếc ghế của ông Jackson. “Đó là sự thật!”
“Có lẽ chú chọn từ ngữ không được thích hợp cho lắm. Hãy kể cho cô chú nghe câu chuyện của cháu đi, Luke.”
Luke suy nghĩ, rồi nói. “Trước tiên, chú giúp cháu điều này được chứ?”
“Nếu chú có thể”, Tim trả lời.
“Chú hãy nhìn ra ngoài. Xem người đàn ông kia còn ở đó không.”
“Norbert Hollister à?” Tim mỉm cười. “Chú đã bảo ông ta cuốn xéo đi rồi. Lúc này có lẽ ông ta đang đi xuống cửa hàng Go-Mart, mua những tờ vé số. Ông ta tin rằng ông ta sẽ trở thành triệu phú tiếp theo ở Nam Carolina.”
“Cứ thử nhìn xem đi ạ.”
Tim nhìn Wendy, cô ấy nhún vai và nói. “Để em.”
Cô ấy quay lại một phút sau đó, cau mày. “Sự thực là, ông ta đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở khu đề-pô. Đang đọc báo.”
“Cháu nghĩ rằng ông ta là một ông chú”, Luke nói nhỏ giọng. “Cháu đã có những ông chú ở Richmond và Wilmington. Có lẽ ở Sturbridge cũng có. Cháu chưa bao giờ biết mình có nhiều ông chú như vậy.” Cậu phá lên cười. Đó là tiếng cười chua chát.
Tim đứng dậy và đi ra cửa đúng lúc thấy Norbert Hollister đứng lên và thong thả đi về phía khu nhà nghỉ sắp-phát-đạt của mình. Ông ta không ngoái lại. Tim trở lại với Luke và Wendy.
“Ông ta đi rồi, con trai.”
“Có lẽ để gọi điện cho chúng”, Luke nói. Cậu chọc chọc lon coca rỗng. “Cháu sẽ không để chúng bắt cháu trở lại. Cháu nghĩ mình sẽ chết ở đó.”
“Ở đâu?” Tim hỏi.
“Học Viện.”
“Hãy kể từ đầu và hãy kể hết tất cả mọi chuyện với cô chú.” Wendy nói.
Và Luke đã kể.