◄ 11 ►
Khi cậu kể xong - mất gần nửa giờ, và Luke đã uống lon coca thứ hai trong khi kể chuyện - có một khoảng lặng. Rồi Tim nói, rất khẽ khàng, “Không thể nào. Đầu tiên là, nếu có nhiều vụ bắt cóc như vậy thì sẽ khiến người ta phải cảnh giác và chúng sẽ bị để ý.”
Wendy lắc đầu với câu nhận xét. “Anh là một cảnh sát. Anh nên biết rõ hơn mới đúng. Có một nghiên cứu vài năm trước cho biết mỗi năm có hơn nửa triệu trẻ em bị mất tích ở Mỹ. Một con số thật đáng kinh ngạc, anh không định nói thế chứ?”
“Anh biết con số đó rất cao, năm ngoái có gần năm trăm trẻ em được báo cáo mất tích ở hạt Sarasota nơi anh từng làm cảnh sát, nhưng phần lớn - phần rất lớn - những đứa trẻ này đã tự trở về.” Tim nghĩ tới Robert và Roland Bilson, cặp song sinh mà anh phát hiện đang trên đường đến Hội chợ Nông nghiệp Dunning lúc gần sáng.
“Vẫn còn hàng ngàn”, cô ấy nói. “Hàng chục ngàn.”
“Anh đồng ý, nhưng có bao nhiêu trong số các vụ mất tích đó mà cha mẹ bọn trẻ bị sát hại?”
“Em không biết. Em cũng không nghĩ là từng có ai đó nghiên cứu vấn đề này.” Cô ấy hướng lại sự chú ý của mình sang Luke, cậu bé đang theo dõi chăm chú cuộc trò chuyện của họ, như thể đang xem một trận đấu quần vợt. Tay cậu đang nhét trong túi quần, chạm vào chiếc USB như thể đó là một vật may mắn.
“Thỉnh thoảng”, Tim nói, “có lẽ chúng khiến vụ việc trông như thể là những tai nạn vậy.”
Tim đột nhiên tưởng tượng cậu bé này sống cùng với Annie Mồ Côi trong căn lều của bà ấy, hai người họ lắng nghe người kể chuyện đêm khuya lập dị của Annie trên radio. Nói về những âm mưu. Nói về chúng.
“Cháu nói rằng cháu đã tự cắt dái tai vì bị gắn một thiết bị theo dõi.” Wendy nói. “Đây là sự thật chứ, Luke?”
“Vâng.”
Dường như Wendy không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào. Cô nhìn Tim như muốn nói Đến lượt anh đấy.
Tim nhặt lon coca rỗng của Luke và bỏ nó vào túi giấy, bên trong giờ không còn gì ngoài giấy ăn và xương gà. “Cháu nói về một cơ sở bí mật đang điều hành một chương trình bí mật trên đất liền, một chương trình đã kéo dài bao nhiêu năm thì chỉ có Chúa mới biết. Nếu là ngày xửa ngày xưa thì có thể, chú cho là vậy - xét về mặt lý thuyết - nhưng không phải trong thời đại công nghệ ngày nay. Những bí mật lớn nhất của chính phủ còn được đưa lên mạng bởi một trang web ngầm có tên là...”
“WikiLeaks, cháu biết về WikiLeaks.” Luke có vẻ thiếu kiên nhẫn. “Cháu biết rất khó để giữ bí mật và cháu biết điều này nghe thật điên rồ. Mặt khác, người Đức đã có các trại tập trung trong Thế chiến thứ hai, nơi họ định giết bảy triệu người Do Thái. Cả dân Gipxi và người đồng tính.”
“Nhưng người dân sống xung quanh những trại tập trung đó đều biết chuyện gì đang xảy ra”, Wendy nói. Cô cố nắm lấy tay cậu bé.
Luke rụt tay lại. “Và cháu cá một triệu đô la rằng người dân ở Khúc Sông Dennison, đó là thị trấn gần nhất, cũng biết chuyện gì đó đang diễn ra. Chuyện gì đó tồi tệ. Nhưng họ không muốn biết đó là chuyện gì. Tại sao họ lại phải biết làm gì kia chứ? Nơi đó giúp họ tồn tại, và ngoài ra, ai sẽ tin đây? Ngày nay vẫn có người không tin rằng người Đức đã giết tất cả những người Do Thái, mặc dù sự thật là chuyện đó đã xảy ra. Người ta gọi đấy là sự phủ nhận.”
Đúng vậy, Tim nghĩ, cậu bé thật thông minh. Câu chuyện cậu bé đang dùng để che đậy bất cứ điều gì đã thực sự xảy ra nghe thật điên rồ, nhưng cậu bé ấy cực kỳ thông minh.
“Cô muốn chắc rằng mình đã hiểu chuyện này.” Wendy nói. Cô nói rất nhẹ nhàng. Cả hai người họ đều vậy. Luke hiểu. Bạn không cần phải là một đứa trẻ thần đồng chết tiệt để hiểu đây là cách mọi người nói chuyện với một kẻ đang bất ổn về mặt tinh thần. Cậu thất vọng nhưng không ngạc nhiên. Cậu có thể mong đợi gì khác?
“Bằng cách nào đó, chúng tìm thấy những đứa trẻ có khả năng thần giao cách cảm và khả năng gì mà cháu gọi là điều khiển...”
“Điều khiển đồ vật bằng suy nghĩ. TK. Thường thì những người như vậy rất hiếm - thậm chí TK-tuyệt đối còn hiếm hơn. Nhưng các bác sĩ của Học Viện làm cho khả năng của những đứa trẻ trở nên mạnh mẽ hơn. Tiêm để thấy các chấm màu, đó là những gì họ nói, các chấm màu này thực ra chính là Đèn Stasi mà cháu đã kể cho cô chú. Những mũi tiêm gây ra các chấm màu nhằm làm tăng khả năng của chúng cháu. Cháu nghĩ một số mũi tiêm khác có thể giúp sức mạnh và năng lực của chúng cháu kéo dài lâu hơn. Hoặc...” Đây là điều cậu vừa mới nghĩ đến. “Hoặc để ngăn chúng cháu trở nên quá mạnh. Vì điều đó có thể khiến chúng cháu gây nguy hiểm cho họ.”
“Giống như tiêm chủng sao?” Tim hỏi.
“Cháu nghĩ chú có thể nói thế, vâng.”
“Trước khi cháu bị bắt, cháu có thể di chuyển đồ vật bằng tâm trí của mình”, Tim nói với giọng tôi-đang-nói-chuyện-với-người-mất-trí nhẹ nhàng nhất có thể.
“Chỉ những đồ vật nhỏ.”
“Và với trải nghiệm suýt chết trong bể ngâm, cháu có thể đọc được suy nghĩ.”
“Trước đây đã có rồi. Bể ngâm... đã khiến nó mạnh hơn. Nhưng cháu vẫn không...” Cậu xoa xoa phía sau gáy của mình. Điều này thật khó để giải thích và giọng của họ, rất thấp và điềm tĩnh, khiến cậu thấy lo lắng, mà vốn cậu đã rất lo lắng rồi. Chẳng mấy chốc cậu sẽ phát điên như họ nghĩ. Tuy nhiên, cậu phải cố gắng. “Nhưng khả năng đọc suy nghĩ của cháu vẫn không mạnh lắm. Không có ai trong chúng cháu đủ mạnh, có lẽ ngoại trừ Avery. Cậu bé ấy thực sự đáng kinh ngạc.”
Tim nói, “Theo chú hiểu, chúng bắt cóc những đứa trẻ có sức mạnh tâm linh yếu, nhồi cho đám trẻ mấy thứ kiểu như là steroid tinh thần, sau đó bắt chúng giết người. Như vị chính trị gia đang có kế hoạch tranh cử tổng thống. Mark Berkowitz.”
“Vâng ạ.”
“Tại sao không phải là Bin Laden?” Wendy hỏi. “Cô nghĩ ông ta là một mục tiêu hiển nhiên cho việc này... vụ ám sát bằng tinh thần này.”
“Cháu không biết”, Luke nói. Cậu có vẻ mệt mỏi. Vết bầm trên má dường như ngày càng thẫm màu hơn. “Cháu không biết họ chọn mục tiêu như thế nào. Cháu đã bàn về vấn đề này một lần với bạn của cháu, Kalisha. Cô ấy cũng không biết.”
“Tại sao tổ chức bí ẩn này không sử dụng sát thủ? Vậy chẳng phải là đơn giản hơn sao?”
“Nó chỉ trông có vẻ đơn giản trong những bộ phim mà thôi”, Luke nói. “Nhưng trong cuộc sống thực, cháu nghĩ hầu hết những sát thủ đều thất bại hoặc bị bắt. Giống như những kẻ ám sát Bin Laden gần như đều bị bắt.”
“Chúng ta hãy thử một chút nhé.” Tim nói. “Chú đang nghĩ về một con số. Hãy nói cho chú biết đó là số nào.”
Luke cố gắng. Cậu tập trung và chờ đợi những chấm màu hiện lên, nhưng chúng không xuất hiện. “Cháu không thể đọc được.”
“Vậy thì hãy dịch chuyển thứ gì đó xem. Đó chẳng phải là khả năng cơ bản của cháu sao, vì vậy mà chúng đã bắt cháu?”
Wendy lắc đầu. Tim không biết đọc suy nghĩ, nhưng anh biết cô đang nghĩ gì: Anh ngừng quấy rầy cậu nhóc đi, nó đang rối trí, mất phương hướng và đang trốn chạy. Nhưng Tim nghĩ nếu anh xuyên thủng câu chuyện nực cười của đứa trẻ này, có lẽ họ có thể tiếp cận gần hơn với sự thật và tìm ra hướng giải quyết.
“Vậy thử với chiếc túi giấy này thì sao? Giờ không có thức ăn bên trong, nó rất nhẹ, cháu hẳn có thể di chuyển được nó.”
Luke nhìn vào chiếc túi, lông mày cậu nhíu sâu hơn. Trong một khoảnh khắc, Tim nghĩ rằng anh cảm thấy gì đó - một cảm giác râm ran dọc theo làn da của mình, chỉ mờ nhạt - nhưng rồi nó biến mất, và cái túi không di chuyển. Tất nhiên là không rồi.
“Được rồi”, Wendy nói, “Cô nghĩ thế là đủ cho...”
“Cháu biết cô chú là một cặp đôi”, Luke nói. “Cháu chỉ biết được vậy.”
Tim mỉm cười. “Không có gì ấn tượng, cậu nhóc. Cháu đã thấy cô ấy hôn chú khi bước vào đây.”
Luke quay sang Wendy. “Cô sắp có một chuyến đi xa. Đến thăm chị em gái của cô, phải không ạ?”
Cô ấy tròn mắt. “Làm sao...”
“Đừng có bị lừa”, Tim nói... một cách nhẹ nhàng. “Đó là một mẹo cũ rích thông thường thôi - một sự phỏng đoán có cơ sở. Dù vậy, anh phải thừa nhận cậu nhóc này rất giỏi khi có thể làm vậy.”
“Cơ sở nào cho cháu biết cô Wendy có chị em gái được ư?” Luke hỏi, mặc dù không hy vọng lắm. Cậu đã hạ từng lá bài, và bây giờ chỉ còn lại duy nhất một lá. Và cậu thấy rất mệt mỏi. Giấc ngủ của cậu khi ở trên tàu chỉ chập chờn và bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Chủ yếu là về bể ngâm.
“Chờ chú một phút nhé?” Không đợi câu trả lời, anh kéo Wendy ra chỗ cửa văn phòng bên ngoài. Anh nói ngắn gọn với cô. Cô gật đầu và rời khỏi phòng, vừa đi vừa rút điện thoại khỏi túi. Tim trở lại. “Chú nghĩ rằng tốt hơn hết cô chú nên đưa cháu về đồn.”
Lúc đầu Luke nghĩ rằng chú ấy đang nói về ga tàu. Đưa cậu lên một chuyến tàu khác, và chú ấy và cô bạn gái của mình sẽ không cần phải xử lý chuyện về đứa trẻ bỏ trốn cũng như câu chuyện điên rồ của nó. Nhưng rồi cậu nhận ra rằng đó không phải là kiểu đồn mà Tim đang nói tới.
Ồ, vậy thì có sao? Luke nghĩ. Mình luôn biết cuối cùng cái kết của mình sẽ là ở một đồn cảnh sát nào đó. Và có lẽ một đồn cảnh sát nhỏ sẽ tốt hơn đồn cảnh sát lớn, nơi có đến hàng trăm người khác nhau - có lẽ vậy - để phải đương đầu.
Chỉ là họ nghĩ rằng cậu đang hoang tưởng về gã Hollister kia, và đó không phải điều tốt. Lúc này, cậu phải hy vọng rằng họ đúng, và Hollister chẳng phải là người chú nào cả. Họ có lẽ đã đúng. Dù sao thì, Học Viện chẳng thể cài người ở khắp mọi nơi, đúng chứ?
“Vâng, nhưng trước tiên cháu cần nói với chú một điều và cho chú xem cái này.”
“Cháu nói đi”, Tim bảo. Anh nghiêng về trước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Luke. Có lẽ anh ta chỉ đang chiều lòng đứa trẻ điên, nhưng ít nhất anh cũng đang lắng nghe, và Luke cho rằng đó đã là điều tốt nhất cậu có thể mong đợi lúc này.
“Nếu chúng biết cháu ở đây, chúng sẽ đến tìm cháu. Có lẽ mang theo súng. Bởi vì chúng sẽ sợ mất mật khi ai đó tin vào những gì cháu nói.”
“Chú hiểu.” Tim nói. “Nhưng ở đây bọn chú có một lực lượng cảnh sát tuy nhỏ nhưng rất giỏi, Luke ạ. Chú nghĩ cháu sẽ được an toàn.”
Chú không biết mình đang phải chống lại cái gì đâu, Luke nghĩ, nhưng bây giờ cậu không thể cố gắng thuyết phục người đàn ông này nữa. Cậu quá mệt mỏi. Wendy quay lại và gật đầu với Tim. Luke cũng quá mệt để quan tâm đến điều đó.
“Người phụ nữ giúp cháu trốn thoát khỏi Học Viện đã đưa cho cháu hai thứ. Một là con dao cháu dùng để cắt phần tai có thiết bị theo dõi. Hai là thứ này.” Cậu rút từ trong túi ra một cái USB. “Cháu không biết trong đó có chứa gì, nhưng cháu nghĩ chú nên xem nó trước khi chú làm bất cứ điều gì khác.”
Cậu đưa nó cho Tim.