← Quay lại trang sách

◄ 12 ►

Các cư dân của Khu nửa sau - chỉ tính phần nửa trước của Khu nửa sau (còn mười tám cư dân hiện ở Công viên Gorky vẫn đang ở yên đằng sau cánh cửa bị khóa và tạo ra những tiếng vo vo), được trao cho hai mươi phút rảnh rỗi trước khi bộ phim bắt đầu. Thây ma Jimmy Cullum đang đi về phía phòng mình với cái đầu đau nhức; Hal, Donna và Len ngồi trong nhà ăn, hai cậu bé nhìn chằm chằm vào món tráng miệng đã ăn một nửa của chúng nó (tối nay là bánh pudding sô cô la), Donna thì trân trân ngó điếu thuốc cháy âm ỉ mà cô dường như đã quên cách hút.

Kalisha, Nick, George, Avery và Helen đến phòng chờ được trang hoàng với nội thất xấu xí như nhặt từ cửa hàng đồng nát và chiếc ti vi màn hình phẳng cổ lỗ, mà chiếc ti vi này chỉ chiếu những bộ phim từ thời tiền sử như Bị Ếm và Những Ngày Hạnh Phúc. Katie Givens đã có mặt. Cô ấy không để tâm đến họ, chỉ nhìn vào chiếc ti vi với màn hình vẫn đang trống trơn. Trước sự ngạc nhiên của Kalisha, Iris đến nhập bọn, cô ấy trông khá hơn so với những ngày trước đó. Tươi tỉnh hơn.

Kalisha đang suy nghĩ rất nhiều, và giờ cô đã có thể nghĩ, bởi vì cô cảm thấy tốt hơn so với những ngày trước. Những gì họ đã làm với cơn đau đầu của Helen - chủ yếu là Avery, nhưng tất cả bọn họ đã cùng tham gia - đã giúp ích cho chính Kalisha. Cả với Nicky và George. Cô có thể thấy điều đó.

Hãy chiếm quyền kiểm soát nơi này.

Một ý tưởng táo bạo và tuyệt vời, nhưng ngay lập tức làm nảy sinh những câu hỏi. Câu hỏi hiển nhiên nhất là họ sẽ thực hiện bằng cách nào, khi có ít nhất mười hai hộ tá đang trực - luôn có nhiều hộ tá hơn nữa trong những ngày chiếu phim. Câu hỏi thứ hai là tại sao trước đây họ chưa bao giờ nghĩ về điều này.

Anh đã nghĩ tới, Nicky nói với... và có phải giọng nói bằng tâm trí của anh đã trở nên mạnh mẽ hơn? Cô nghĩ là đúng như vậy, và cô nghĩ Avery cũng có thể đóng vai trò trong đó. Vì giờ cậu ấy đã mạnh hơn.

Anh đã nghĩ về nó từ khi chúng vừa đưa anh tới đây.

Nicky chỉ có thể cố gắng tới vậy để nói chuyện với cô trong tâm trí, vậy nên anh ấy ghé sát miệng mình vào tai cô và thì thầm phần còn lại. “Anh là người luôn chiến đấu, em nhớ không?”

Đó là sự thật. Nicky với đôi mắt bầm đen. Nicky với cái miệng thâm tím.

“Chúng ta không đủ mạnh”, anh ấy lẩm bẩm. “Ngay cả ở đây, ngay cả sau khi xuất hiện các đèn màu, chúng ta chỉ có một chút xíu sức mạnh.”

Avery, trong khi đó, đang nhìn Kalisha với hy vọng cùng cực. Cậu đang truyền suy nghĩ vào trong đầu cô, nhưng gần như chẳng cần phải làm. Đôi mắt cậu đã nói lên tất cả. Đây là những mảnh ghép, Sha. Em chắc chắn tất cả đều ở đây. Hãy giúp em ghép chúng lại với nhau. Hãy giúp em xây một lâu đài để chúng ta có thể an toàn, ít nhất trong một khoảng thời gian.

Sha nghĩ đến chiếc nhãn dán Hillary Clinton cũ kỹ, phai nhạt trên cái gờ sau chiếc xe Subaru của mẹ. Nó có dòng chữ CÙNG NHAU TRỞ NÊN MẠNH MẼ HƠN, và tất nhiên đó là cách thức hoạt động ở Khu nửa sau. Đó là lý do tại sao họ xem phim cùng nhau. Đó là lý do tại sao họ có thể vượt qua hàng ngàn dặm, thậm chí nửa vòng trái đất, tới với những người đang ở trong phim. Nếu năm người họ (tổng cộng sẽ là sáu, nếu như họ có thể xử lý cơn đau đầu của Iris như đã làm với Helen) có thể tạo ra kiểu lực lượng tinh thần hợp nhất đó, một loại hợp nhất tâm trí kiểu Vulcan, vậy liệu đã đủ để nổi loạn và kiểm soát Khu nửa sau hay chưa?

“Đây là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng tớ không nghĩ như vậy đâu”, George nói. Cậu ấy nắm lấy tay cô và siết nhẹ. “Chúng ta có thể làm loạn trong đầu chúng một chút, có thể khiến chúng sợ hãi, nhưng chúng có những chiếc dùi cui điện, và ngay khi chúng dí một hoặc hai cái vào chúng ta, trò chơi sẽ kết thúc.”

Kalisha không muốn thừa nhận, nhưng cô phải nói rằng có lẽ cậu ấy đúng.

Avery: Từng bước một.

Iris nói, “Tớ không thể nghe được những gì các cậu đang nghĩ. Tớ biết các cậu đang suy nghĩ gì đó, nhưng đầu tớ vẫn đau lắm.”

Avery: Hãy xem chúng ta có thể làm được gì cho chị ấy. Tất cả chúng ta cùng nhau làm.

Kalisha nhìn Nick, anh ấy gật đầu. Nhìn sang George, cậu ấy nhún vai và cũng gật đầu.

Avery dẫn họ vào đầu Iris Stanhope, giống như một nhà thám hiểm dẫn đầu đội ngũ của mình vào một hang động. Miếng bọt biển trong tâm trí cô ấy rất lớn. Avery thấy nó có màu máu, vì vậy tất cả những người còn lại đều nhìn thấy như vậy. Họ vây quanh nó và bắt đầu đẩy. Nó nhích một chút... và một chút nữa... nhưng rồi nó dừng lại, chống lại những nỗ lực của bọn trẻ. George rút lui đầu tiên, sau đó là Helen (dẫu sao cũng không giúp được gì nhiều), sau đó là Nick và Kalisha. Avery là người cuối cùng, đá miếng-bọt-biển-đau-đầu bằng một cú đá tinh thần trước khi thoát ra.

“Có đỡ hơn không Iris?” Kalisha hỏi, không hy vọng gì nhiều.

“Cái gì đỡ hơn vậy?” Đó là Katie Givens. Cô ấy tiến đến phía họ.

“Cơn đau đầu của tôi”, Iris nói. “Và có đỡ hơn. Dù chỉ một chút ít.” Cô ấy mỉm cười với Katie và trong chốc lát, cô gái từng chiến thắng cuộc thi Chú ong Đánh vần Abilene đã trở lại.

Katie lại hướng sự chú ý về phía chiếc ti vi. “Richie Cunningham và Fonz đâu rồi?” cô ấy hỏi, và bắt đầu day day thái dương. “Tôi ước đầu tôi đỡ hơn, đầu tôi đau như búa bổ.”

Các cậu thấy vấn đề chứ, George nghĩ với những người khác.

Kalisha thấy. Khi cùng nhau thì họ trở nên mạnh hơn, đúng vậy, nhưng vẫn không đủ mạnh. Không hơn gì bà Hillary Clinton khi tranh cử tổng thống vài năm trước. Bởi vì gã đối thủ của bà trong cuộc chạy đua vào Nhà Trắng, và những người ủng hộ ông ta, có sức mạnh chính trị tương đương với những chiếc dùi cui điện của các hộ tá.

“Dù vậy nó đã giúp tớ”, Helen nói. “Cơn đau đầu của tớ gần như đã biến mất. Giống như một phép màu.”

“Đừng lo lắng”, Nick nói. Giọng nói thừa nhận thất bại của anh khiến Kalisha sợ hãi. “Nó sẽ trở lại.”

Corinne, người hộ tá khá ưa thích việc tát lũ trẻ, đi vào phòng. Một tay cô ta cầm một chiếc dùi cui điện như thể cô ta cảm nhận được điều gì đó. Có lẽ vậy, Kalisha nghĩ, nhưng cô ta không biết nó là gì.

“Đến giờ xem phim”, cô ta nói. “Đi nào, các cô cậu, nhấc cái mông lên.”