◄ 13 ►
Hai hộ tá, Jake và Phil (được biết đến là Jake Rắn Rít và Phil Phì Phèo), đang đứng bên ngoài cánh cửa phòng chiếu, mỗi người cầm một cái giỏ. Khi những đứa trẻ tiến vào phòng, chúng phải nộp lại thuốc lá và diêm (bật lửa không được phép dùng ở Khu nửa sau) vào những chiếc giỏ. Chúng có thể lấy lại sau khi buổi chiếu phim kết thúc... nếu chúng nhớ. Hal, Donna và Len ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn chằm chằm vào màn hình trống. Katie Givens ngồi ở hàng giữa cạnh Jimmy Cullum, người đang ngoáy mũi một cách thất thần.
Kalisha, Nick, George, Helen, Iris và Avery ngồi xuống hàng ghế trước.
“Chào mừng đến với một buổi tối trọn vẹn khác”, Nicky nói lớn tiếng bằng giọng phát thanh viên. “Đề cử của năm nay, bộ phim đã đạt giải Oscar cho hạng mục Phim tài liệu dở nhất...”
Phil Phì Phèo đập một phát sau gáy anh ấy. “Câm miệng, thằng khốn, và hãy ngồi im xem phim đi.”
Gã bỏ đi. Đèn tắt, và bác sĩ Hendricks xuất hiện trên màn hình. Chỉ cần nhìn thấy pháo bông không thắp sáng trong tay ông ta, Kalisha đã cảm thấy miệng khô ran.
Có một cái gì đó mà cô đã bỏ lỡ. Một mảnh ghép quan trọng nào đó cho lâu đài của Avery. Nhưng nó không mất đi, chỉ là cô chưa tìm thấy nó.
Cùng nhau sẽ mạnh hơn, nhưng không đủ mạnh. Ngay cả những người gần như trở thành gork như Jimmy, Hal và Donna kết hợp cùng với chúng ta, chúng ta cũng không thể đủ mạnh. Nhưng chúng ta có thể. Vào những tối khi pháo bông được đốt sáng, chúng ta cũng được đốt lên. Khi pháo sáng được đốt, chúng ta trở thành những kẻ hủy diệt, vậy mình đang bỏ lỡ điều gì?
“Chào mừng, các chàng trai và cô gái”, bác sĩ Hendricks nói, “và cảm ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi! Chúng ta hãy bắt đầu với vài tiếng cười được chứ? Và tôi sẽ gặp lại các bạn sau.” Ông ta vẫy cây pháo bông không sáng và thực sự đã nháy mắt. Điều này khiến Kalisha thấy buồn nôn.
Nếu chúng ta có thể chạm đến tận nửa bên kia trái đất, vậy tại sao chúng ta không thể...
Trong một khoảnh khắc, cô dường như đã tìm ra mảnh ghép còn thiếu, nhưng rồi Katie khóc to, không phải đau đớn hay buồn bã mà là khóc một cách vui sướng. “Gà Lôi! Phim này tuyệt nhất!” Cô ấy bắt đầu hát trong tiếng the thé như kiểu thét lên, âm thanh xoáy vào não Kalisha. “Gà Lôi, Gà Lôi, kẻ vô lại kia đang đuổi theo sau CẬU đấy! Gà Lôi, Gà Lôi, nếu hắn bắt được cậu, cậu sẽ XONG ĐỜI!”
“Im đi, Kates”, George nói, và khi Gà Lôi chạy xuống đường cao tốc sa mạc vắng vẻ với tiếng kêu míp-míp, và khi Wile E. Coyote nhìn nó như nhìn thấy một bữa tối Tạ ơn, Kalisha cảm thấy mọi thứ cô gần nắm bắt được đã trôi tuột đi.
Khi phim hoạt hình kết thúc và Wile E. Coyote một lần nữa thất bại, một người mặc com lê xuất hiện trên màn hình. Anh ta cầm một chiếc micro trong tay. Kalisha nghĩ rằng anh ta là một doanh nhân, và có lẽ là vậy, nhưng đó không phải điều khiến anh ta nổi tiếng. Anh ta thực ra là một nhà truyền giáo, bởi vì khi máy quay chĩa về hướng khác, bạn có thể thấy đằng sau lưng anh ta là một cây thánh giá lớn bằng đèn nê-ông màu đỏ, và khi máy quay lia đi, bạn có thể thấy một đấu trường, hoặc có thể đó là một sân vận động thể thao, với sức chứa hàng ngàn người. Họ đứng đó, một số đung đưa tay, một số đang cầm sách Kinh thánh.
Lúc đầu, anh ta có một bài thuyết giảng thông thường, trích dẫn các chương và đoạn thơ từ Kinh thánh, nhưng sau đó anh ta hào hứng nói về việc đất nước sụp đổ một phần vì thuốc-giảm-đau và quan-hệ-trước-hôn-nhân. Sau đó nói về chính trị và luật pháp, và về việc nước Mỹ là một thành phố sáng chói trên đỉnh đồi mà những kẻ vô thần muốn làm hoen ố bằng bùn lầy. Anh ta đang bắt đầu nói về việc phù thủy đã bỏ bùa mê người Samaria như thế nào (Kalisha không hiểu chuyện này thì liên quan gì tới nước Mỹ), nhưng rồi những đốm màu xuất hiện, lóe lên rồi tắt. Tiếng vo vo tăng rồi giảm. Kalisha thậm chí có thể cảm thấy nó trong mũi cô, làm rung lên những sợi lông nhỏ.
Khi các đốm biến mất, họ thấy nhà truyền giáo này lên máy bay với một người phụ nữ có lẽ là vợ của nhà truyền giáo. Các đốm trở lại. Tiếng vo vo tăng rồi lại giảm. Kalisha nghe thấy tiếng Avery trong đầu mình, đang nói gì đó nghe như họ thấy nó.
Ai thấy nó?
Avery không trả lời, có lẽ bởi cậu ấy đã bị cuốn vào trong bộ phim. Đó là những gì Đèn Stasi gây ra; chúng thực sự sẽ cuốn bạn vào bộ phim. Nhà truyền giáo lại đang diễn thuyết, lần này đứng trên thùng xe một chiếc xe tải lớn, tay cầm một cái loa. Các biển hiệu ghi chữ HOUSTON YÊU BẠN và CHÚA TRAO CHO NOAH DẤU HIỆU CẦU VỒNG [112] và JOHN 3:16 [113] .
Sau đó lại tới các đốm. Và tiếng vo vo. Một số ghế trống trong phòng chiếu phim bắt đầu tự đập lên đập xuống, giống như chiếc cửa chớp không được đóng lại trong một cơn gió mạnh. Các cửa phòng chiếu bật mở ra. Jake Rắn Rít và Phil Phì Phèo đóng sầm lại và kề vai vào cửa.
Bây giờ nhà truyền giáo đang ở một nơi dành cho người vô gia cư, mặc tạp dề và khuấy một thùng nước xốt mì spaghetti khổng lồ. Vợ anh ta ở bên cạnh, cả hai đều cười toe toét, và lần này là tiếng của Nick vang trong đầu Kalisha: Cười với máy quay nào! Kalisha mơ hồ nhận ra mái tóc của mình đang dựng đứng lên, giống như trong một cuộc thí nghiệm với dòng điện nào đó.
Các chấm màu. Tiếng vo vo.
Tiếp theo, nhà truyền giáo xuất hiện trên một bản tin truyền hình cùng với vài người khác. Một trong những người đó đã buộc tội nhà truyền giáo là... gì đó... những từ đao to búa lớn, những từ ngữ chỉ xuất hiện trong trường đại học mà cô chắc chắn Lukey sẽ hiểu... và nhà truyền giáo đang cười như thể đó là trò đùa hài hước nhất trên thế giới. Anh ta đã cười rất to. Khiến bạn cũng muốn cười theo. Nếu bạn không phát điên.
Các đốm màu. Tiếng vo vo.
Mỗi lần Đèn Stasi quay trở lại, chúng dường như sáng hơn và mỗi lần đều như khoan sâu hơn vào trong đầu Kalisha. Trong trạng thái hiện tại của cô ấy, tất cả các đoạn hình ảnh tạo ra bộ phim đều có vẻ hấp dẫn. Họ đã có những đòn bẩy. Khi thời điểm đến - có lẽ là tối mai, có lẽ là tối ngày kia - những đứa trẻ ở Khu nửa sau sẽ kéo những đòn bẩy đó.
“Tớ ghét bộ phim này”, Helen nói bằng một giọng nhỏ, mất tinh thần. “Khi nào nó kết thúc vậy?”
Nhà truyền giáo đang đứng trước một biệt thự sang trọng, nơi dường như đang diễn ra một bữa tiệc. Nhà truyền giáo đang dự một bữa tiệc nướng ngoài trời và trên những tòa nhà phía sau anh ta phấp phới những lá cờ đuôi nheo màu đỏ, trắng và xanh. Mọi người đang ăn xúc xích tẩm bột ngô và những lát pizza lớn. Anh ta đang rao giảng về việc làm thay đổi trật tự tự nhiên của những thứ mà Thiên Chúa đã quy định, nhưng rồi giọng nói của anh ta bị cắt đứt và được thay thế bằng giọng nói của bác sĩ Hendricks.
“Đây là Paul Westin, các bạn nhỏ. Nhà anh ta ở Deerfield, Ấn Độ. Paul Westin. Deerfield, Ấn Độ. Paul Westin, Deerfield, Ấn Độ. Hãy cùng nói với tôi, hỡi các chàng trai và cô gái.”
Một phần vì họ không có sự lựa chọn, một phần vì làm theo lời ông ta sẽ giúp kết thúc những đốm màu và âm thanh vo vo, chủ yếu vì bây giờ họ đã thực sự thích làm điều này, mười đứa trẻ trong phòng chiếu bắt đầu tụng niệm theo lời bác sĩ Hendricks. Kalisha cũng tham gia. Cô ấy không biết những người khác như thế nào, nhưng đối với cô, đây là phần tồi tệ nhất trong các đêm chiếu phim. Cô ghét cảm xúc dễ chịu khi làm việc này. Cô ghét cái cảm giác đòn bẩy chỉ chực chờ được kéo mạnh. Cầu xin được kéo! Cô cảm thấy như một con rối hình nhân nói tiếng bụng trên đầu gối của tay bác sĩ khốn kiếp đó.
“Paul Westin, Deerfield, Ấn Độ! Paul Westin, Deerfield, Ấn Độ! PAUL WESTIN, DEERFIELD, ẤN ĐỘ!”
Sau đó, bác sĩ Hendricks xuất hiện trở lại trên màn hình, mỉm cười và cầm cây pháo không sáng. “Đúng rồi. Paul Westin, Deerfield, Ấn Độ. Cảm ơn các bạn nhỏ, và chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại ngày mai!”
Đèn Stasi hiện lên lần cuối cùng, nhấp nháy và xoáy tròn và xoắn ốc. Kalisha nghiến răng và chờ đợi chúng biến mất, cảm giác như một con tàu vũ trụ nhỏ bé đang lao vào một cơn bão khổng lồ của các tiểu hành tinh. Tiếng vo vo trở nên ồn hơn bao giờ hết, nhưng khi các đốm biến mất, âm thanh ấy tắt ngay lập tức, như thể phích cắm bị rút ra khỏi bộ khuếch đại.
Họ thấy nó, Avery đã nói vậy. Đó có phải là mảnh ghép còn thiếu không? Nếu vậy, họ là ai?
Đèn phòng chiếu bật lên. Cánh cửa mở ra, Jake Rắn Rít đứng một bên và Phil Phì Phèo đứng bên kia. Hầu hết những đứa trẻ bước ra ngoài, nhưng Donna, Len, Hal và Jimmy vẫn ngồi yên tại chỗ. Ngồi thẫn thờ trên những chiếc ghế thoải mái cho đến khi các hộ tá tới để đưa họ trở về phòng, và rồi một hoặc hai hoặc thậm chí cả bốn người có thể sẽ tới Công viên Gorky sau buổi chiếu phim vào ngày mai. Buổi chiếu trọng đại. Buổi chiếu mà họ làm bất cứ điều gì phải làm với nhà truyền giáo.
Chúng được phép có thêm nửa giờ tại phòng chờ trước khi bị nhốt lại trong phòng vào ban đêm. Kalisha bước tới phòng chờ. George, Nicky và Avery theo sau. Vài phút sau, Helen lê bước vào và ngồi bệt trên sàn nhà, cầm một điếu thuốc chưa đốt trên tay và mái tóc sáng màu của cô ấy lòa xòa trên mặt. Iris và Katie bước đến sau cùng.
“Cơn đau đầu đỡ hơn”, Katie thông báo.
Phải, Kalisha nghĩ, những cơn đau đầu đỡ hơn sau những bộ phim... nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Mỗi lần khoảng thời gian ấy lại ngắn hơn.
“Lại một đêm chiếu phim vui vẻ”, George lẩm bẩm.
“Được rồi, các bạn nhỏ, chúng ta đã biết được gì?” Nicky hỏi. “Rằng ai đó ở đâu đó không quan tâm lắm đến Giáo sĩ Paul Westin, ở Deerfield, Ấn Độ.”
Kalisha đặt ngón tay cái lên môi và nhìn lên trần nhà. Máy ghi âm, cô gửi suy nghĩ tới Nicky. Hãy cẩn thận.
Nick chĩa ngón trỏ lên đầu và giả vờ tự bắn mình. Điều này khiến cho những người khác mỉm cười. Ngày mai thì sẽ khác, Kalisha biết. Khi đó sẽ không còn nụ cười nào. Sau buổi chiếu ngày mai, bác sĩ Hendricks sẽ xuất hiện với cây pháo được đốt sáng, và tiếng vo vo sẽ tăng lên thành tiếng gầm ồn ào. Những chiếc đòn bẩy sẽ được kéo. Sẽ là một khoảng thời gian vô định, vừa tuyệt vời vừa khủng khiếp, khi những cơn đau đầu của họ sẽ biến mất hoàn toàn. Thay vì hết đau trong mười lăm hoặc hai mươi phút, họ có thể có sáu hoặc tám giờ nhẹ nhõm. Và ở đâu đó, Paul Westin ở Deerfield, Ấn Độ, sẽ làm một điều thay đổi cả cuộc đời của anh ta hoặc khiến cuộc sống của chính anh ta kết thúc. Đối với những đứa trẻ ở Khu nửa sau, cuộc sống sẽ tiếp tục... nếu bạn có thể gọi rằng như vậy là đang sống. Những cơn đau đầu sẽ quay trở lại, và ngày càng tồi tệ hơn. Mỗi lần đều tệ hơn. Cho đến khi thay vì chỉ cảm nhận được tiếng vo vo, đám trẻ sẽ trở thành một phần của nó. Trở thành...
Các gork!
Đó là giọng của Avery. Không ai khác có thể phát ra suy nghĩ với sức mạnh rõ ràng như vậy. Như thể cậu bé đang sống trong đầu cô. Đó là cách thức hoạt động của nó, Sha! Bởi vì họ...
“Họ thấy nó”, Kalisha thì thầm, và đây rồi, chính xác, mảnh ghép còn thiếu. Cô đặt tay lên trán, không phải vì cơn đau đầu trở lại, mà là bởi vì mọi thứ thật hiển nhiên một cách tuyệt vời. Cô nắm lấy bờ vai gầy gò nhỏ nhắn của Avery.
Các gork thấy những gì chúng ta thấy. Còn lý do nào khác để họ giữ lại các gork nữa chứ?
Nicky vòng tay quanh Kalisha và thì thầm vào tai cô. Môi anh chạm vào vành tai khiến cô rùng mình. “Em đang nói về cái gì vậy? Tâm trí của các gork đã không còn. Rồi chúng ta cũng sẽ như vậy.”
Avery: Đó là điều làm cho họ mạnh mẽ hơn. Những thứ khác đã biến mất. Đã bị tước mất. Họ là pin. Tất cả chúng ta là...
“Công tắc”, Kalisha thì thầm. “Công tắc đánh lửa.”
Avery gật đầu. “Chúng ta cần sử dụng họ.”
Khi nào? Giọng nói bằng tâm trí của Helen Simms giống như giọng của một đứa trẻ nhỏ, sợ hãi. Sẽ phải nhanh lên, bởi vì tớ không thể chịu đựng chuyện này thêm được nữa.
“Không ai trong chúng ta có thể”, George nói. “Ngoài ra, ngay lúc này, con chó cái đó...”
Kalisha lắc đầu cảnh báo, và George tiếp tục thì thầm bằng tâm trí. Cậu ấy không giỏi làm vậy cho lắm, ít nhất là chưa, nhưng Kalisha có thể nắm được ý chính mà cậu muốn truyền đạt. Tất cả họ hiểu được. Ngay lúc này, con mụ chó chết Sigsby sẽ tập trung vào Luke. Stackhouse cũng vậy. Mọi người trong Học Viện cũng như vậy, bởi vì tất cả bọn chúng đều biết cậu ấy đã trốn thoát. Đây là cơ hội của lũ trẻ, trong khi tất cả nhân viên đều đang sợ hãi và mất tập trung. Bọn trẻ sẽ không bao giờ có một cơ hội nào khác tốt như vậy.
Nicky bắt đầu mỉm cười. Không lúc nào bằng lúc này.
“Bằng cách nào?” Iris hỏi. “Làm thế nào chúng ta có thể làm được?”
Avery: Em nghĩ em biết, nhưng chúng ta cần cả Hal, Donna và Len.
“Em chắc chứ?” Kalisha hỏi, sau đó nói thêm trong đầu, Họ gần như đã sắp mất trí rồi.
“Anh sẽ đưa họ tới.” Nicky nói. Anh ấy đứng dậy. Anh đang mỉm cười. Avester nói đúng. Từng chút sự giúp đỡ có thể.
Giọng nói tâm trí của anh ấy mạnh mẽ hơn, Kalisha nhận ra. Là do đầu gửi suy nghĩ hay đầu nhận suy nghĩ?
Cả hai, Avery nói. Cậu bé cũng đang cười. Bởi vì bây giờ chúng ta đang làm điều này cho chính mình.
Đúng vậy, Kalisha nghĩ. Bởi vì chúng đang làm điều đó cho chính bản thân mình. Chúng không phải là đám hình nộm ngu ngốc ngồi trên đầu gối của tên hề diễn tiếng bụng. Điều đó thật đơn giản, nhưng cũng rất rõ ràng: điều bạn làm cho chính mình cũng là điều sẽ đem lại sức mạnh cho bạn.