◄ 14 ►
Vào lúc Avery - ướt sũng và run rẩy - bị đẩy qua đường hầm giữa Khu nửa trước và Khu nửa sau, máy bay Challenger của Học Viện (số hiệu 940NF ở phía đuôi và dòng chữ XƯỞNG GIẤY MAINE trên thân máy bay) bắt đầu cất cánh từ Erie, Pennsylvania, cùng với toàn bộ đội ngũ chiến đấu. Khi máy bay lên đường đến thị trấn nhỏ Alcolu, Tim Jamieson và Wendy Gullickson đang đưa Luke Ellis đến Sở Cảnh sát Hạt Fairlee.
Nhiều chuyện đang diễn ra cùng một lúc.
“Đây là Luke Ellis”, Tim nói. “Luke, đây là phó cảnh sát Faraday và Wicklow.”
“Rất vui được gặp các chú ạ”, Luke nói, không nhiệt tình cho lắm.
Bill Wicklow ngó nghiêng bên mặt Luke bị bầm tím và bên tai bị băng bó. “Đối thủ của nhóc là ai vậy?”
“Đó là một câu chuyện dài”, Wendy nói trước khi Luke có thể trả lời. “Cảnh sát trưởng John đâu?”
“Ở Dunning”, Bill nói. “Mẹ ông ấy đang ở ngôi nhà cũ bên đó. Bà ấy... cô biết rồi đấy.” Bill gõ gõ vào một bên thái dương. “Ông ấy nói rằng sẽ trở lại đây lúc năm giờ, trừ khi bà ấy đang có một ngày dễ chịu. Nếu vậy thì ông ấy có thể sẽ ở lại và ăn tối cùng với bà.” Ông ta quay sang nhìn Luke, một cậu bé mệt mỏi ăn mặc bẩn thỉu như thể đang đeo một tấm biển ghi dòng chữ CHẠY TRỐN. “Trường hợp khẩn cấp à?”
“Một câu hỏi hay đấy”, Tim nói. “Tag, anh đã lấy được thông tin như Wendy đã yêu cầu chưa?”
“Có rồi”, người có tên Faraday nói. “Nếu anh nghĩ là nghe những thông tin này trong phòng của cảnh sát trưởng John thì sẽ tốt hơn, chúng ta hãy vào đó và tôi sẽ cung cấp cho anh những gì đã tìm hiểu được.”
“Không cần thiết đâu”, Tim nói. “Tôi nghĩ anh sẽ không nói với tôi điều gì nhiều hơn những thứ Luke đã biết.”
“Anh chắc chứ?”
Tim đưa mắt nhìn Wendy, cô ấy gật đầu, sau đó nhìn Luke, cậu bé nhún vai.
“Chắc.”
“Được rồi. Cha mẹ cậu bé này, Herbert và Eileen Ellis, đã bị sát hại trong nhà của họ khoảng bảy tuần trước. Bị bắn chết trong phòng ngủ của họ.”
Luke cảm thấy như thể hồn lìa khỏi xác. Các đốm màu không xuất hiện, nhưng cảm giác này giống như khi chúng đang trở lại. Cậu bước hai bước đến chiếc ghế xoay trước bàn và ngã sụp xuống ghế. Nó trôi về phía sau và sẽ hất ngã cậu nếu không phải vì nó đã va vào tường trước đó.
“Cháu không sao chứ Luke?” Wendy lên tiếng hỏi.
“Không. Có. Cháu ổn nhất có thể. Lũ khốn trong Học Viện - gã bác sĩ Hendricks và mụ Sigsby và các hộ tá - đã nói với cháu rằng bố mẹ cháu vẫn ổn, chỉ ổn thôi, nhưng cháu biết họ đã chết ngay cả trước khi cháu xem tin tức trên máy tính của mình. Cháu đã biết, nhưng nó vẫn thật... thật kinh khủng.”
“Ở đó cháu có máy tính à?” Wendy lại hỏi.
“Vâng. Để chơi các trò chơi, chủ yếu là thế, hoặc xem các video âm nhạc trên YouTube. Những thứ hão huyền tương tự. Các trang web tin tức đáng ra đều bị chặn, nhưng cháu biết cách lách được. Chúng đáng lẽ phải theo dõi các tìm kiếm của cháu và bắt cháu, nhưng chúng chỉ là... chỉ là lười biếng. Chủ quan. Dẫu sao, cháu không bị phát hiện.”
“Cậu bé đang nói cái quái gì thế?” Phó cảnh sát Wicklow hỏi.
Tim lắc đầu. Anh vẫn tập trung vào Tag. “Anh không lấy thông tin này từ cảnh sát Minneapolis đấy chứ?”
“Không, nhưng không phải vì anh bảo tôi không được làm vậy. Cảnh sát trưởng John sẽ quyết định liên lạc với ai và khi nào. Đó là cách hoạt động ở đây. Tuy nhiên, trong khi chờ đợi, Google có đầy rẫy.” Anh ta nhìn Luke chằm chằm nhóc này có thể là thuốc độc. “Cậu bé này đã được liệt trong cơ sở dữ liệu của Trung tâm Quốc gia về Trẻ em Mất tích và bị Bóc lột, và cũng có những câu chuyện khác về cậu ấy trên tờ báo Star Tribune ở Minneapolis và Pioneer Press ở St. Paul. Theo các tờ báo đó, cậu ấy được cho là rất sáng dạ. Một đứa trẻ thần đồng.”
“Với tôi”, Bill nói. “Nghe có vẻ quá khoác lác.”
Cháu đang đứng đây đấy, Luke nghĩ. Nói về cháu như thể cháu không ở đây vậy.
“Cảnh sát không gọi cậu ấy là kẻ tình nghi”, Tag nói, “ít nhất không có trong các câu chuyện trên báo, nhưng chắc chắn họ rất muốn hỏi cậu ấy vài câu.”
Luke lên tiếng. “Đó là điều chắc chắn. Và câu đầu tiên họ hỏi có lẽ sẽ là. ‘Cháu đã lấy súng ở đâu ra, cậu bé?’”
“Cậu đã giết họ đúng không?” Bill hỏi một cách đột ngột, như thể chỉ để giết thời gian. “Nào, giờ hãy nói sự thật, con trai. Sẽ tốt hơn cho cậu đấy.”
“Không. Cháu yêu bố mẹ mình. Những người đã giết họ là những tên trộm, và cháu là thứ chúng đến để đánh cắp. Chúng không muốn bắt cháu chỉ vì cháu đã đạt 1580 điểm trong bài thi SAT, hoặc vì cháu có thể tính được các phương trình phức tạp trong đầu, hoặc do cháu biết Hart Crane đã tự tử bằng cách nhảy xuống chiếc thuyền ở Vịnh Mexico. Chúng giết bố mẹ cháu và bắt cóc cháu chỉ vì thỉnh thoảng cháu có thể thổi tắt một ngọn nến chỉ bằng cách nhìn vào nó, hoặc hất rơi khay bánh pizza xuống bàn tại nhà hàng pizza Rocket. Một chiếc khay bánh pizza trống rỗng. Một khay đầy bánh sẽ không nhúc nhích.” Cậu liếc nhìn Tim và Wendy rồi bật cười. “Cháu thậm chí không thể kiếm được công việc tại một rạp xiếc vỉa hè.”
“Chú chẳng thấy có gì thú vị cả”, Tag nói khi cau mày.
“Cháu cũng vậy”, Luke nói, “nhưng dẫu sao, đôi khi cháu cũng cười. Cháu đã cười rất nhiều với bạn bè, Kalisha và Nick, bất chấp mọi thứ chúng cháu phải trải qua. Ngoài ra, đây quả là một mùa hè dài.” Lần này cậu không cười to, chỉ mỉm cười. “Chú không biết đâu.”
“Chú đang nghĩ cháu có thể tận hưởng phần mùa hè còn lại.” Tim nói, “Tag, phòng giam có ai không?”
“Không.”
“Tốt rồi, tại sao chúng ta không...”
Luke lùi lại một bước, khuôn mặt đầy cảnh giác. “Không đời nào. Không đời nào.”
Tim giơ tay lên. “Sẽ không ai nhốt cháu lại cả. Các chú sẽ để cửa mở rộng.”
“Không. Xin chú đừng làm điều đó. Làm ơn đừng bắt cháu vào phòng giam.” Sự cảnh giác đã biến thành nỗi kinh hoàng, và lần đầu tiên Tim bắt đầu tin ít nhất một phần câu chuyện của cậu bé. Câu chuyện về tâm linh thật nhảm nhí, nhưng trước đây anh đã nhìn thấy những gì anh đang thấy bây giờ, trong thời gian còn làm cảnh sát - ánh mắt và cách cư xử của một đứa trẻ từng bị lạm dụng.
“Được rồi, thế chiếc đi-văng trong khu vực chờ thì sao?” Wendy chỉ tay. “Nó gồ ghề, nhưng không quá tệ. Cô đã nằm nghỉ ngơi trên nó vài lần.”
Tim chưa bao giờ thấy cô ấy làm vậy, nhưng đứa trẻ này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. “Không sao, cháu sẽ nằm ở đó. Chú Jamieson - Tim - chú vẫn cầm USB đúng không ạ?”
Tim lấy nó ra từ túi áo ngực và giơ nó lên. “Nó đây.”
“Tốt rồi.” Cậu lê bước đến chỗ đi-văng. “Cháu muốn chú kiểm tra ông Hollister đó. Cháu thực sự nghĩ ông ta có lẽ là một ông chú.”
Tag và Bill nhìn Tim với vẻ bối rối giống hệt nhau. Tim lắc đầu.
“Những tên đã theo dõi cháu”, Luke nói. “Chúng giả vờ là chú của cháu. Hoặc có lẽ là một người anh họ hoặc chỉ là một người bạn của gia đình.” Cậu bắt gặp Tag và Bill đang trố mắt nhìn nhau và cậu lại mỉm cười. Nụ cười vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhàng. “Vâng, cháu biết nghe thật khó tin.”
“Wendy, tại sao em không đưa các sĩ quan này vào văn phòng của cảnh sát trưởng John và kể lại cho họ nghe những gì Luke đã nói cho chúng ta nhỉ? Anh sẽ ở lại đây.”
“Đúng đấy, anh nên ở lại.” Tag nói. “Bởi vì trước khi ngài cảnh sát trưởng John trao cho anh một huy hiệu, anh chỉ là một người gác đêm của thị trấn này.”
“Tôi hiểu”, Tim nói.
“Thế USB có gì?” Bill hỏi.
“Tôi không biết. Khi ngài cảnh sát trưởng đến đây, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau xem nó.”
Wendy cùng hai phó cảnh sát vào văn phòng cảnh sát trưởng Ashworth và đóng cửa lại. Tim nghe thấy tiếng thì thầm. Thường thì đây là khoảng thời gian ngủ của anh, nhưng anh cảm thấy đang hoàn toàn tỉnh táo sau một khoảng thời gian dài. Kể từ khi rời đồn cảnh sát Sarasota, có lẽ vậy. Anh muốn biết cậu bé đằng sau câu chuyện thú vị này thực sự là ai, và cậu bé đã ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra với cậu bé.
Anh lấy một tách cà phê từ máy pha cà phê Bunn trong góc. Cà phê rất đặc nhưng không phải khó uống, anh thường uống vào lúc mười giờ khi nghỉ ngơi giữa những lượt đi tuần đêm. Anh ngả lưng trên ghế xoay. Cậu bé hoặc đã chìm vào giấc ngủ hoặc đang giả vờ ngủ rất chân thực. Bất chợt anh nảy ra một ý, anh chộp lấy cuốn sổ tay tờ rơi liệt kê tất cả các cơ sở kinh doanh của DuPray, và gọi điện tới nhà nghỉ DuPray. Không ai trả lời điện thoại. Rốt cuộc, Hollister đã không trở lại nhà nghỉ tồi tàn của mình. Tất nhiên, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tim cúp máy, lấy USB ra khỏi túi và nhìn nó. Nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhiều khả năng là vậy, nhưng vì Tag Faraday đã rất cố gắng chỉ ra rằng chiếc USB đó là trách nhiệm của cảnh sát trưởng Ashworth. Họ có thể chờ.
Trong khi đó, hãy để cậu bé ngủ. Nếu cậu bé thực sự đến từ tận Maine trong một toa tàu chở hàng, cậu ấy cần một giấc ngủ.