← Quay lại trang sách

◄ 15 ►

Chiếc Challenger chở mười một hành khách - bà Sigsby, Tony Fizzale, Winona Briggs, bác sĩ Evans cùng với hai đội Ruby Đỏ và Ngọc Mắt Mèo - đã hạ cánh ở Alcolu vào lúc năm giờ mười lăm phút. Với mục đích báo cáo lại cho Stackhouse ở Học Viện, nhóm này hiện được gọi là đội Vàng. Bà Sigsby là người đầu tiên xuống máy bay. Denny Williams từ đội Ruby Đỏ và Louis Grant từ đội Ngọc Mắt Mèo vẫn ở lại máy bay, trông coi hành lý chuyên dụng của đội Vàng. Bà Sigsby đứng trên đường băng bất chấp hơi nóng kinh hoàng và dùng di động của mình để gọi đến điện thoại cố định trong văn phòng bà. Rosalind trả lời và đưa điện thoại của bà ta cho Stackhouse.

“Anh có...” Bà bắt đầu nói, sau đó ngừng lại để cho phi công và người phụ lái đi qua, họ đi qua mà không nói gì. Một người là cựu không quân, một người là cựu ANG [114] , và cả hai đều giống như lính Đức Quốc Xã trong bộ phim sitcom cũ Những Anh Hùng của Hogan: họ không nhìn, họ không nghe. Công việc của họ chỉ là đón khách và trả khách.

Khi họ đã đi qua, bà ta hỏi Stackhouse xem gã ta có nghe thêm được tin gì từ người của Học Viện ở DuPray không.

“Thực ra là có. Ellis đã bị thương nhẹ khi nó nhảy khỏi tàu. Bị đập đầu vào cột tín hiệu. Cái chết tức thì do tụ máu dưới màng cứng sẽ giải quyết được hầu hết các vấn đề của chúng ta, nhưng gã Hollister này nói rằng cú đập thậm chí còn không khiến thằng nhóc ngất đi. Một anh chàng chạy xe nâng đã nhìn thấy Ellis, đưa nó vào một nhà kho gần nhà ga, và gọi một bác sĩ địa phương đến. Ông ta đến. Một lát sau, một phó cảnh sát nữ xuất hiện. Phó cảnh sát nữ và anh chàng chạy xe nâng này đưa cậu bé của chúng ta đến văn phòng của cảnh sát trưởng. Bên tai bị cắt đã được băng bó.”

Denny và Louis Grant xuất hiện từ máy bay, mỗi người khiêng một đầu của cái hòm thép dài. Họ đặt nó xuống bậc cầu thang máy bay và mang nó vào bên trong nhà chờ.

Bà Sigsby thở dài. “Được rồi, chúng ta có thể đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Thực tế đúng vậy. Chúng ta đang nói đến một thị trấn nhỏ đúng không? Cùng với lực lượng cảnh sát thưa thớt của một thị trấn nhỏ?”

“Một nơi khỉ ho cò gáy”, Stackhouse đồng ý. “Mà đây là tin tốt. Và có thể có nhiều tin tốt hơn nữa. Người của chúng ta nói rằng cảnh sát trưởng lái một chiếc xe bán tải Titan lớn màu bạc cũ, và cái xe ấy không đậu ở phía trước đồn cảnh sát cũng như chỗ đỗ xe của nhân viên ở đằng sau. Vì vậy, Hollister đã đi bộ xuống cửa hàng tiện lợi của địa phương. Ông ta nói rằng những kẻ giẻ rách làm việc ở đó - ông ta dùng từ như vậy, chứ không phải của tôi - biết tất cả mọi thứ về người trong thị trấn. Người bán hàng đang trong ca làm việc nói với ông ta rằng cảnh sát trưởng đã dừng lại để mua một gói Swisher Sweets và bảo ông ấy sẽ đến thăm mẹ của mình, hiện đang ở nhà an dưỡng cho người nghỉ hưu hoặc nhà tế bần hoặc đại loại như vậy ở thị trấn bên cạnh. Nhưng thị trấn bên cạnh cách đó hơn ba mươi dặm.”

“Sao tin này lại tốt cho chúng ta?” Bà Sigsby chỉnh lại cổ áo của mình.

“Dù không chắc chắn rằng các cảnh sát trong một thị trấn nhỏ như DuPray sẽ tuân thủ quy định, nhưng nếu có, họ sẽ phải giữ đứa trẻ lại cho đến khi sếp lớn trở về. Để ông ta quyết định làm gì tiếp theo. Bà sẽ cần bao lâu để đến đó?”

“Hai giờ. Có thể nhanh hơn, nhưng chúng ta mang theo rất nhiều vũ khí và sẽ thật ngu ngốc khi vượt quá tốc độ.”

“Đúng là thế”, Stackhouse nói. “Nghe này, Julia. Những kẻ quê mùa ở DuPray có thể liên lạc với cảnh sát ở Minneapolis bất cứ lúc nào. Cũng có thể đã liên lạc rồi. Dù thế thì cũng chẳng có khác biệt gì. Bà hiểu điều đó chứ?”

“Tất nhiên.”

“Chuyện dọn dẹp mớ lộn xộn thì sẽ tính sau. Còn bây giờ, hãy giải quyết thằng nhóc lang thang của chúng ta trước đã.”

Ý của Stackhouse là giết chóc, và giết chóc là điều có thể sẽ xảy ra. Ellis và cả bất cứ ai cố gắng cản đường họ. Mớ lộn xộn đó chính là sử dụng Điện thoại Không Số, nhưng nếu bà ta có thể đảm bảo với giọng nói nhẹ nhàng ở đầu bên kia rằng vấn đề quan trọng đã được giải quyết, bà nghĩ là bà có thể tránh được cái chết. Thậm chí có thể là vẫn giữ được công việc của bà, nhưng bà sẽ sắp xếp lại cuộc sống của mình, nếu điều đó xảy ra.

“Tôi biết cần phải làm gì, Trevor. Hãy để tôi lo liệu.”

Bà ta kết thúc cuộc gọi và đi vào trong. Máy điều hòa trong phòng chờ nhỏ phả hơi vào làn da ướt đẫm mồ hôi của bà như một cái tát. Denny Williams đang đứng chờ.

“Chúng ta sẵn sàng rồi chứ?” Bà hỏi.

“Vâng, thưa bà. Đã sẵn sàng. Tôi sẽ tiếp quản khi bà có lệnh.”

Bà Sigsby đã mải mê với chiếc iPad của mình trên chuyến bay từ Erie. “Chúng ta sẽ dừng một chút ở đường rẽ 181. Ở đó, tôi sẽ chuyển giao quyền điều hành cho anh. Đồng ý chứ?”

“Tuyệt vời, thưa bà!”

Họ gặp những người khác đang đứng bên ngoài. Không có chiếc SUV màu đen với cửa sổ chắn sáng, chỉ có thêm ba chiếc xe bán tải với màu sắc không phô trương: xanh dương, xanh lá cây và xám. Bà Annie Mồ Côi hẳn sẽ bị thất vọng.