◄ 16 ►
Đường rẽ 181 đưa đội Vàng rời khỏi cao tốc và tiến vào Thị Trấn Không Ai Biết Đến. Có một trạm xăng và một nhà hàng Waffle House, và đó là tất cả. Thị trấn gần nhất, Latta, cách đó mười hai dặm. Năm phút sau khi đi qua Waffle House, bà Sigsby, ngồi ghế trước trên chiếc xe van dẫn đầu, đã chỉ đạo Denny tạt vào phía sau một nhà hàng trông như thể nó đã phá sản từ thời Obama trở thành tổng thống. Thậm chí tấm biển ghi NGƯỜI CHỦ SẼ XÂY DỰNG ĐỂ PHÙ HỢP trông cũng thật hoang tàn.
Chiếc hòm thép mà Denny và Louis chuyển xuống từ máy bay Challenger được mở ra, và đội Vàng lấy súng. Bảy thành viên của đội Ruby Đỏ và Ngọc Mắt Mèo lấy súng Glock 37, vũ khí họ thường mang theo trong nhiệm vụ bắt người. Tony Fizzale lấy một khẩu súng khác, và Denny thấy mừng khi anh ta ngay lập tức trượt ổ đạn và đảm bảo rằng băng đạn vẫn rỗng.
“Có một chiếc bao da thì càng tuyệt”, Tony nói. “Tôi thực sự không muốn nhét nó vào thắt lưng, trông như thành viên băng đảng MS-13 vậy.”
“Lúc này thì cứ nhét nó bên dưới chỗ ngồi”, Denny nói.
Bà Sigsby và Winona Briggs lấy khẩu Sig Sauer P238, đủ nhỏ để nằm gọn trong túi xách của họ. Khi Denny đưa một khẩu cho Evans, bác sĩ giơ hai tay lên và lùi lại một bước. Tom Jones của đội Ngọc Mắt Mèo cúi xuống hòm vũ khí và lấy ra một trong hai khẩu súng trường HK37. “Thế chiếc này thì sao, bác sĩ? Băng đạn ba mươi viên, thổi bay một con bò qua bên kia chuồng. Có cả bom sáng nhé.”
Evans lắc đầu. “Tôi ở đây chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu các anh định giết cậu bé, tôi không biết tại sao mình lại ở đây.”
“Mẹ kiếp cái bất đắc dĩ của ông”, Alice Green, thành viên của nhóm Ngọc Mắt Mèo chửi thề. Tiếng chửi thốt ra cùng với tiếng cười - giòn tan, háo hức, một chút điên khùng - thứ chỉ xuất hiện trước khi bắt đầu một cuộc đấu súng.
“Đủ rồi”, bà Sigsby cắt ngang. “Bác sĩ Evans, có thể chúng ta vẫn sẽ để cho thằng bé đó còn sống. Denny, anh có bản đồ DuPray trên máy tính bảng của mình rồi chứ?”
“Có thưa bà.”
“Vậy thì từ bây giờ anh toàn quyền điều hành.”
“Rất tốt! Nào, mọi người, tất cả tập trung lại đây. Ông cũng vậy, bác sĩ, đừng có ngại.”
Họ tụ tập quanh Denny Williams trong cái nóng sôi sục cuối ngày. Bà Sigsby kiểm tra đồng hồ. Sáu giờ mười lăm phút. Cách nơi họ cần đến khoảng một giờ đồng hồ, có thể hơn một chút. Hơi chậm so với lịch trình, nhưng có thể chấp nhận được, với tốc độ cho phép.
“Đây là trung tâm thị trấn DuPray”, Denny Williams nói. “Nó chỉ có một con phố chính. Đi xuống một nửa đoạn con phố đó là đồn cảnh sát hạt, nằm ngay giữa Văn phòng Thị trấn và cửa hàng kinh doanh DuPray.”
“Cửa hàng kinh doanh là sao?” Josh Gottfried nhóm Ngọc Mắt Mèo hỏi.
“Giống một cửa hàng bách hóa”, Robin Lecks đáp.
“Giống một siêu thị của thời xưa hơn”, đó là Tony Fizzale. “Tôi đã có khoảng mười năm ở Alabama, hầu hết là làm nhiệm vụ, và tôi có thể nói với các anh rằng những thị trấn nhỏ phía nam này, giống hệt như cảnh các anh sẽ thấy nếu quay lại năm mươi năm trước trên một cỗ máy thời gian. Ngoại trừ Walmart. Hầu hết các thị trấn đều vậy.”
“Ngừng nói chuyện phiếm đi”, bà Sigsby nói và ra hiệu cho Denny tiếp tục.
“Cũng không có gì. Chúng ta đậu xe ở đây, đằng sau rạp phim của thị trấn mà giờ đã đóng cửa. Theo nguồn tin của bà Sigsby mà chúng ta nhận được, mục tiêu vẫn ở trong đồn cảnh sát. Michelle và tôi sẽ vào vai một cặp vợ chồng, đang trong kỳ nghỉ thăm thú những thị trấn ít người ghé qua ở miền nam nước Mỹ...”
“Nói cách khác là rảnh rỗi”, Tony nói và gây ra nhiều tiếng cười giòn giã.
“Chúng tôi sẽ tản bộ trên đường, nhìn ngó xung quanh...”
“Nắm tay nhau như những đôi tình nhân”, Michelle Robertson nói khi cầm tay Denny và nở một nụ cười vừa e lệ, vừa đầy ngưỡng vọng.
“Vậy nếu nhờ gã người địa phương của chúng ta kiểm tra mọi việc thì sao?” Louis Grant hỏi. “Vậy có phải an toàn hơn không?”
“Tôi không biết ông ta, do đó cũng không tin tưởng thông tin ông ta cung cấp cho lắm”, Denny nói. “Hơn nữa, ông ta chỉ là một thường dân.”
Gã nhìn sang bà Sigsby, người gật đầu ra hiệu gã tiếp tục.
“Có thể chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát và hỏi đường. Có thể không. Tùy cơ ứng biến. Những gì chúng ta cần biết là có bao nhiêu sĩ quan ở đó, và chúng đang ở đâu. Sau đó...” Gã nhún vai. “Chúng ta sẽ tấn công. Nếu xảy ra một cuộc đọ súng, điều mà tôi không mong muốn, chúng ta sẽ kết liễu thằng nhóc ở đó. Nếu không có cuộc đụng độ nào, chúng ta sẽ mang cậu ta đi. Sẽ có ít chuyện phải dọn dẹp hơn nhiều nếu đây chỉ giống như một vụ bắt cóc.”
Bà Sigsby để Denny tiếp tục phổ biến kế hoạch và thông báo nơi mà chiếc Challenger sẽ đợi sẵn, và gọi Stackhouse để cập nhật tin tức.
“Tôi vừa cúp máy với người bạn Hollister của chúng ta”, gã nói. “Cảnh sát trưởng vừa đến đồn cảnh sát khoảng năm phút trước. Lúc này chắc ông ta đang được giới thiệu với cậu bé bướng bỉnh của chúng ta. Đã đến lúc hành động.”
“Được rồi.” Bà cảm thấy bụng mình hơi quặn lên. “Tôi sẽ gọi cho anh khi mọi việc kết thúc.”
“Hãy làm vậy, Julia. Hãy đưa chúng ta thoát khỏi mớ rắc rối chết tiệt này.”
Bà cúp máy.