◄ 17 ►
Cảnh sát trưởng John Ashworth quay trở lại DuPray vào khoảng sáu giờ hai mươi phút. Cách đó một ngàn bốn trăm dặm về phía bắc, những đứa trẻ mê mụ đang bỏ thuốc lá và diêm vào những chiếc giỏ và xếp hàng đi vào trong phòng chiếu, nơi ngôi sao của bộ phim tối hôm đó sẽ là người đứng đầu đại giáo đoàn từ Ấn Độ với rất nhiều bạn bè có quyền lực chính trị của ông ta.
Cảnh sát trưởng dừng lại ngay bên cửa và quan sát căn phòng chính rộng lớn của đồn cảnh sát, với hai tay chống bên cái hông phì nhiêu của mình, nhận ra toàn bộ nhân viên của ông đều ở đó ngoại trừ Ronnie Gibson, đang nghỉ hè tại nhà mẹ ở St. Petersburg. Tim Jamieson cũng có mặt trong phòng.
“Xin chào mọi người”, ông nói. “Đây hẳn không phải là một bữa tiệc bất ngờ nào chứ, bởi hôm nay không phải là sinh nhật của tôi. Vậy có thể là ai nhỉ?” Ông chỉ tay vào cậu bé đang nằm trên chiếc ghế đi-văng trong phòng chờ. Luke cuộn tròn mình hết sức có thể.
Ashworth quay sang Tag Faraday, phó cảnh sát thường trực. “Hơn nữa, nhân tiện là ai đã đánh cậu bé vậy?”
Thay vì trả lời, Tag quay sang Tim và đưa tay ra ý muốn nói xin mời anh.
“Tên cậu bé là Luke Ellis, và không ai ở đây đánh cậu ấy cả”, Tim nói. “Cậu bé đã nhảy ra từ một chuyến tàu và đã đâm phải một cột tín hiệu. Đó là lý do tại sao má cậu bé bị bầm tím như vậy. Còn cái tai băng bó kia, theo lời của Luke, cậu ấy đã bị bắt cóc và những kẻ bắt cóc đã gắn một thiết bị theo dõi vào tai của cậu bé. Luke nói rằng chính mình đã cắt bỏ dái tai để loại bỏ thiết bị.”
“Bằng một con dao gọt.” Wendy bổ sung.
“Bố mẹ cậu bé đã chết”, Tag nói. “Bị giết. Điều này là sự thật. Tôi đã kiểm tra. Bố mẹ bị giết và cậu bé mất tích ở Minnesota.”
“Nhưng cậu bé nói rằng cậu ấy trốn thoát từ Maine”, Bill Wicklow nói.
Ashworth im lặng một lúc, hai tay vẫn đặt trên hông, nhìn từ các phó cảnh sát và người gác đêm đến cậu bé đang ngủ trên đi-văng. Cuộc trò chuyện không có dấu hiệu nào đánh thức Luke dậy, cậu bé vẫn đang ngủ say. Cuối cùng, cảnh sát trưởng John nhìn lại lực lượng cảnh sát đang tụ tập của mình. “Tôi bắt đầu ước mình đã ở lại ăn tối với mẹ.”
“À, bà ấy có khỏe không?” Bill hỏi.
Cảnh sát trưởng John phớt lờ câu hỏi. “Hãy cho rằng tất cả các anh đều không phê thuốc, liệu tôi có thể nghe câu chuyện một cách rõ ràng được chứ?”
“Ông ngồi đi.” Tim nói. “Tôi sẽ thuật lại thật nhanh cho ông, và sau đó tôi nghĩ chúng ta có thể muốn xem cái này.” Anh đặt chiếc USB xuống bàn. “Sau đó, ông có thể quyết định làm gì tiếp.”
“Ông cũng có thể muốn gọi cho cảnh sát ở Minneapolis, hoặc cảnh sát bang ở Charleston”, phó cảnh sát Burkett nói. “Có lẽ cả hai.” Anh ta nghiêng đầu về phía Luke. “Hãy để họ lo chuyện nên làm gì với cậu bé.”
Ashworth ngồi xuống. “Nghĩ lại thì, tôi cảm thấy mừng vì đã trở lại sớm. Cũng khá là thú vị, mọi người thấy vậy chứ?”
“Rất thú vị”, Wendy nói.
“Chà, được rồi. Thường thì không có nhiều điều thú vị quanh đây, chúng ta có thể chấp nhận sự thay đổi này. Cảnh sát Minneapolis có cho rằng cậu bé đã giết bố mẹ của mình không?”
“Các câu chuyện trên báo nói như vậy”, Tag nói. “Dù vậy, họ rất cẩn trọng, dù sao cậu bé vẫn là trẻ vị thành niên.”
“Cậu bé ấy thông minh kinh khủng khiếp”, Wendy nói, “nhưng mặt khác cậu ấy có vẻ là một đứa trẻ ngoan.”
“Ừ-hử, ừ-hử, cậu bé ngoan hay hư sẽ là mối quan tâm của người khác, còn bây giờ đừng làm tôi tò mò thêm nữa. Bill, hãy ngừng ngay việc nghịch cái đồng hồ bấm giờ đó trước khi anh làm hỏng, và mang cho tôi một lon coca từ văn phòng của tôi.”