◄ 19 ►
Khi Tim kể xong câu chuyện của Luke, cảnh sát trưởng Ashworth ngồi im lặng vài giây trên chiếc ghế xoay, các ngón tay đan vào nhau trên cái bụng bự chảng. Sau đó ông cầm USB lên, nghiên cứu nó như thể ông chưa bao giờ nhìn thấy một thứ như vậy trước đây, và đặt nó xuống. “Cậu bé nói với anh rằng cậu ấy không biết có gì trong đó phải không? Chỉ là nhận được từ người dọn phòng, cùng với một con dao mà cậu ấy đã dùng để cắt dái tai của mình.”
“Đó là những gì cậu bé đã nói”, Tim đồng ý.
“Chui dưới hàng rào, chạy xuyên qua rừng, lên một chiếc thuyền rồi chèo xuôi dòng giống Huck và Jim [115] , sau đó nhảy lên một toa tàu chở hàng đi về tận bờ biển phía đông.”
“Theo lời cậu bé thì đúng là như thế.” Wendy nói.
“Chà, đó là một câu chuyện khá hay. Tôi đặc biệt thích phần về khả năng thần giao cách cảm và di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ. Giống như những câu chuyện mà các cụ già hay kể trong những lần đan chăn tập thể hay những buổi tụ tập buôn chuyện về những cơn mưa máu và phương pháp chữa bệnh bằng nước phép. Wendy, cô hãy đánh thức cậu bé dậy. Nhẹ nhàng thôi, tôi có thể thấy cậu bé đã trải qua rất nhiều chuyện, cho dù câu chuyện thực sự của cậu bé là gì, nhưng khi chúng ta xem cái này, tôi cũng muốn cậu bé xem cùng với chúng ta.”
Wendy đi qua phòng và lắc vai Luke. Lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó mạnh hơn một chút. Cậu lẩm bẩm, rên rỉ và cố gắng hất tay cô ra. Cô nắm lấy cánh tay cậu. “Dậy nào, Luke, hãy mở mắt ra và...”
Cậu vùng dậy khiến Wendy suýt ngã ngửa. Đôi mắt cậu mở to nhưng vô hồn, tóc cậu dựng ngược lên tứ phía như những cọng lông ngỗng. “Họ đang làm gì đó! Cháu đã nhìn thấy pháo bông!”
“Cậu bé đang nói gì thế?” George Burkett hỏi.
“Luke!” Tim gọi. “Cháu ổn chứ, cháu đang có một giấc...”
“Giết chúng đi!” Luke hét lên, và trong phòng giam nhỏ của đồn công an, các cánh cửa của bốn phòng giam đóng sập lại. “Xóa sổ bọn khốn đó!”
Giấy tờ trên bàn bay lên như một đàn chim hốt hoảng. Tim cảm nhận được một luồng gió thổi qua anh, nó chân thật tới mức khiến tóc anh rối bù. Wendy khẽ kêu lên, không hẳn là một tiếng hét. Cảnh sát trưởng John đứng bật dậy.
Tim lắc mạnh cậu bé. “Tỉnh dậy đi, Luke, tỉnh dậy!”
Những tờ giấy bay khắp phòng rồi rơi xuống sàn. Tất cả cảnh sát, kể cả cảnh sát trưởng John, đang nhìn chằm chằm vào Luke với miệng há hốc.
Luke cào cấu trong không khí, “Biến đi”, cậu bé lẩm bẩm, “Biến đi.”
“Được rồi, được rồi.” Tim nói và buông vai cậu bé.
“Không phải chú, mà là các đốm. Đèn Sta...” Cậu thở hắt ra một hơi mạnh và đưa tay vuốt mái tóc bẩn của mình. “Ổn rồi. Chúng đi rồi.”
“Cháu đã làm điều đó?” Wendy hỏi. Cô chỉ về phía những tờ giấy trên sàn. “Cháu thực sự đã gây ra chuyện này đúng không?”
“Cái gì đó chắc chắn đã gây ra chuyện này.” Bill Wicklow nói. Ông ấy đang nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ của người gác đêm. “Những cây kim của thứ này đã xoay vòng vòng... xoay điên cuồng... nhưng bây giờ chúng đã dừng lại.”
“Họ đang làm gì đó”, Luke nói. “Các bạn cháu đang làm gì đó. Cháu cảm nhận được, thậm chí từ tận đây. Làm sao điều này có thể xảy ra được? Chúa ơi, cái đầu của cháu.”
Ashworth đến gần Luke và chìa một tay ra. Tim nhận thấy tay kia của ông đang đặt ở bên hông có khẩu súng. “Ta là cảnh sát trưởng Ashworth, con trai. Cháu bắt tay ta được chứ?”
Luke bắt tay ông.
“Tốt. Một sự khởi đầu tốt. Bây giờ ta muốn biết sự thật. Cháu đã gây ra mớ lộn xộn vừa nãy phải không?”
“Cháu không biết là cháu hay là họ”, Luke nói. “Cháu không biết liệu có thể là họ, họ ở rất xa, nhưng cháu cũng không biết liệu có phải là cháu hay không. Cháu chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy trong đời.”
“Cháu chỉ làm được với những khay bánh pizza”, Wendy nói. “Những cái khay rỗng.”
Luke mỉm cười yếu ớt. “Vâng. Cô có thấy ánh đèn không? Bất kỳ ai trong các cô chú có thấy không? Một mớ các đốm màu ấy?”
“Ta chẳng thấy gì ngoài những tờ giấy bay lượn”, cảnh sát trưởng John nói. “Và nghe thấy âm thanh những cánh cửa phòng giam đóng sầm lại. Frank, George, hãy nhặt giấy tờ lên được chứ? Wendy, lấy cho cậu bé này một viên aspirin. Sau đó, chúng ta sẽ xem có gì bên trong chiếc USB.”
Luke nói, “Chiều nay, tất cả những gì mẹ ông có thể nói là về những chiếc kẹp tóc của bà. Bà ấy nói ai đó đã lấy trộm những chiếc kẹp tóc của bà.”
Cảnh sát trưởng John há hốc miệng. “Làm sao cháu biết chuyện đó?”
Luke lắc đầu. “Cháu không biết. Ý cháu là, cháu thậm chí chẳng cần phải cố gắng. Chúa ơi, cháu ước sao cháu biết họ đang làm gì. Và cháu ước được ở bên họ.”
Tag nói, “Rốt cục, tôi nghĩ câu chuyện của cậu bé này có điều gì đó đáng chú ý đấy.”
“Tôi muốn xem cái USB đó và tôi muốn xem nó ngay bây giờ.” Cảnh sát trưởng Ashworth nói.