◄ 20 ►
Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một chiếc ghế trống, một chiếc ghế bành kiểu cũ được đặt trước một bức tường, trên tường treo một khung ảnh thuyền buồm của hãng Currier & Ives. Sau đó, một người phụ nữ thò đầu vào khung hình, nhìn chằm chằm vào ống kính.
“Là bà ấy”, Luke nói. “Đó là Maureen, người phụ nữ đã giúp cháu trốn thoát.”
“Cái này bật chưa nhỉ?” Maureen nói. “Có đèn sáng, vì vậy ta đoán nó đã được bật. Ta hy vọng như vậy, bởi vì ta không nghĩ ta có đủ sức để làm điều này hai lần.” Khuôn mặt bà rời khỏi màn hình laptop mà các viên cảnh sát đang theo dõi. Tim thấy nhẹ nhõm hơn. Cận cảnh tới vậy giống như nhìn vào một người phụ nữ bị mắc kẹt trong bể cá.
Giọng bà không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe được. “Nhưng nếu phải làm lần thứ hai, ta sẽ làm.” Bà ngồi xuống ghế và chỉnh lại gấu váy phủ qua đầu gối. Bà mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ. Luke, chưa bao giờ nhìn thấy bà thoát khỏi bộ đồng phục, nghĩ rằng dù đó là một sự kết hợp khá ưng mắt, nhưng màu sắc tươi sáng không thể che giấu vẻ gầy gò của khuôn mặt bà, sự hốc hác.
“Tăng âm lượng tối đa đi”, Frank Potter nói. “Bà ấy lẽ ra phải đeo micro.”
Trong khi đó, bà vẫn đang nói. Tag tua lại video, tăng âm lượng và nhấn nút phát lại. Maureen một lần nữa trở lại ghế bành và một lần nữa điều chỉnh gấu váy của bà. Rồi bà nhìn thẳng vào ống kính máy quay.
“Luke?”
Cậu giật mình khi thấy tên mình được thốt ra từ bà, đến nỗi cậu suýt trả lời, nhưng bà tiếp tục trước khi cậu có thể làm vậy, và những gì bà nói tiếp theo như một con dao găm thẳng vào tim cậu. Mặc dù cậu đã biết, phải vậy không? Giống như cậu không cần trang Star Tribune để biết tin tức về cái chết của bố mẹ.
“Nếu cháu đang xem video này, vậy là cháu đã trốn thoát và ta đã chết.”
Phó cảnh sát tên Potter nói điều gì đó với người tên Faraday, nhưng Luke không chú ý. Cậu hoàn toàn tập trung vào người phụ nữ đã là người bạn trưởng thành duy nhất của cậu trong Học Viện.
“Ta sẽ không kể cho cháu nghe câu chuyện cuộc đời ta”, người phụ nữ đã chết ngồi trên ghế bành và nói. “Không có thời gian cho việc đó, và ta thấy mừng, bởi vì chuyện đó khiến ta xấu hổ rất nhiều. Không phải xấu hổ về con trai của ta. Ta tự hào về nó. Nó sẽ học đại học. Nó sẽ không bao giờ biết ta là người đưa cho nó tiền, nhưng không sao cả. Như vậy rất tốt, nên như thế, vì ta đã từ bỏ nó. Và Luke, nếu không có cháu giúp ta, ta có thể đã mất số tiền ấy và mất cả cơ hội để làm điều đúng đắn cho con trai ta. Ta chỉ hy vọng ta đã làm điều đúng đắn với cháu.”
Bà dừng lại, dường như để định thần.
“Ta sẽ kể một phần của câu chuyện về bản thân, bởi vì nó rất quan trọng. Ta đã ở Iraq trong cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ hai, và ta đã ở Afghanistan, ta cũng đã tham gia vào một chương trình được gọi là thẩm vấn nâng cao.”
Đối với Luke, sự lưu loát bình tĩnh của bà - không có ậm ừ, không có kiểu “ấy là” hay “đại loại là” - thật sự ngạc nhiên. Nó khiến cậu cảm thấy bối rối lẫn đau buồn. Bà ấy có vẻ thông minh hơn nhiều so với những gì bà từng thể hiện trong những cuộc nói chuyện thì thầm của họ gần máy làm đá. Bởi vì bà đã đóng vai một người khờ dại? Có lẽ - có khả năng - cậu nhìn thấy người phụ nữ này trong bộ đồng phục dọn phòng màu nâu và cho rằng bà ấy chẳng sáng dạ lắm.
Nói cách khác, không giống như mình, Luke nghĩ và nhận ra rằng bối rối không phải là từ mô tả thích hợp cảm giác của cậu lúc này. Từ chính xác phải là xấu hổ.
“Ta nhìn thấy trấn nước [116] , và ta cũng thấy đàn ông - cả phụ nữ, một vài người - đứng chân trần trong bồn nước với các điện cực gắn trên ngón tay hoặc nhét trong trực tràng của họ. Ta thấy những móng chân bị rút ra bằng kìm. Ta thấy một người đàn ông bị bắn vào xương bánh chè khi anh ta nhổ vào mặt người thẩm vấn. Lúc đầu ta rất sốc, nhưng sau một khoảng thời gian thì không còn. Thỉnh thoảng, khi những kẻ chịu tra tấn là những người đàn ông đã cài thiết bị nổ tự tạo IED lên đồng đội của chúng ta hoặc gửi những kẻ đánh bom tự sát vào khu chợ đông đúc, ta đã rất vui. Ta hầu như đã... Ta biết từ này...”
“Mất cảm giác”, Tim nói.
“Mất cảm giác”, Maureen nói.
“Chúa ơi, như thể bà ấy nghe được anh nói vậy.” Phó cảnh sát Burkett thốt lên.
“Suỵt”, Wendy nói, và từ này không hiểu sao khiến Luke rùng mình. Như thể ai đó đã suỵt trước khi cô ấy thốt ra. Cậu lại tập trung vào video.
“... chưa bao giờ tham dự những cuộc thẩm vấn, cho tới khi sau hai hoặc ba người đầu tiên, vì họ đã cho ta một công việc khác. Khi những phạm nhân không chịu nói, ta là một người hậu cần tử tế đến và đưa cho họ đồ uống hoặc lấy cho họ thứ gì đó để ăn từ túi của ta, một phong bánh Quest Bar hoặc hai chiếc bánh Oreo. Ta nói với họ rằng các thẩm vấn viên đã nghỉ ngơi hoặc đã đi ăn, và micro đã tắt. Ta nói rằng ta cảm thấy tiếc cho họ và muốn giúp đỡ họ. Ta nói rằng nếu họ không nói, họ sẽ bị giết, mặc dù điều đó là trái luật. Ta chưa bao giờ nói là trái với Công ước Geneva, vì hầu hết họ chẳng biết đó là gì. Ta nói nếu họ không chịu khai ra, gia đình họ sẽ bị giết, và ta thực sự không muốn điều đó. Thường thì việc này không hiệu quả - họ nghi ngờ - nhưng thỉnh thoảng, khi các thẩm vấn viên quay lại, các tù nhân sẽ nói với họ những gì họ muốn nghe, vì các phạm nhân tin tưởng ta, hoặc muốn tin vào ta. Đôi khi họ nói với ta vài điều, vì họ bối rối... mất phương hướng... và bởi vì họ tin tưởng ta. Ơn Chúa, ta có một khuôn mặt rất đáng tin cậy.”
Mình biết tại sao bà ấy nói với mình điều này, Luke nghĩ.
“Làm thế nào mà ta lại đến Học Viện... câu chuyện đó quá dài để kể đối với một người phụ nữ mệt mỏi, ốm yếu. Một người đã đến tìm gặp ta, hãy biết vậy đi. Không phải bà Sigsby, Luke ạ, và cũng không phải Stackhouse. Cũng không phải là một người của chính phủ. Ông ta đã già. Ông ta nói rằng ông ta là một nhà tuyển dụng. Ông ta hỏi ta có muốn nhận một công việc khi chuyến đi của ta kết thúc hay không. Một công việc dễ dàng, ông ta đã nói vậy, nhưng chỉ dành cho người có thể giữ bí mật. Ta đang nghĩ đến việc tái ký hợp đồng, nhưng lời đề nghị này nghe có vẻ tốt hơn. Bởi vì người đàn ông nói rằng ta sẽ giúp đỡ đất nước nhiều hơn so với việc ở lại vùng cát sỏi này. Vì vậy, ta đã nhận công việc, và khi họ cho ta công việc dọn phòng, ta thấy hài lòng. Ta biết họ đang làm gì, nhưng lúc đầu ta thấy chuyện cũng chẳng có vấn đề gì, vì ta biết nguyên nhân. Tốt cho ta, vì Học Viện cũng giống như mafia - một khi bạn đã vào, bạn không thể thoát ra. Khi ta thiếu tiền để thanh toán các hóa đơn của chồng ta, và khi ta bắt đầu lo sợ những kẻ trục lợi sẽ cướp đi số tiền ta dành dụm cho con trai, ta đã đề nghị được làm cái công việc tệ hại mà ta đã làm và bà Sigsby cùng Stackhouse đã cho ta thử.”
“Chỉ điểm”, Luke lẩm bẩm.
“Công việc khá dễ dàng, giống như đi lại đôi giày cũ. Ta đã ở đó mười hai năm, nhưng mới làm công việc chỉ điểm khoảng mười sáu tháng gần đây. Cuối cùng, ta bắt đầu cảm thấy tồi tệ về những gì mình đang làm, và không chỉ là phần công việc chỉ điểm. Ta đã mất cảm giác ở nơi mà chúng ta gọi là những ngôi nhà màu đen, và ta vẫn mất cảm giác ở Học Viện, nhưng cuối cùng sự vô cảm ấy cũng bắt đầu biến mất, giống như lớp sơn bóng sẽ biến mất khỏi chiếc xe ô tô nếu thỉnh thoảng ta không làm mới lớp phủ. Cháu biết đấy, chúng chỉ là những đứa trẻ, và những đứa trẻ muốn tin tưởng một người lớn, một người tốt bụng và cảm thông. Nhưng dẫu sao ta vẫn sẽ tiếp tục với công việc. Thành thực mà nói - và đã quá muộn để làm gì khác ngoài thành thực - ta đoán ta có lẽ vẫn sẽ tiếp tục công việc. Nhưng sau đó ta bị ốm và ta đã gặp cháu, Luke. Cháu đã giúp ta, nhưng đó không phải là lý do ta giúp cháu. Dù sao cũng không phải lý do duy nhất, và không phải là lý do chính. Ta biết cháu thông minh như thế nào, vượt xa bất kỳ đứa trẻ nào khác, vượt xa những kẻ đã bắt cóc cháu. Ta biết họ không quan tâm đến trí thông minh của cháu, hoặc khiếu hài hước của cháu, hoặc cách cháu sẵn sàng giúp đỡ một người ốm yếu như ta, mặc dù cháu biết rằng điều đó có thể khiến cháu gặp rắc rối. Đối với họ, cháu chỉ là một bánh răng trong cỗ máy, bị sử dụng cho đến khi hoàn toàn hỏng. Cuối cùng, cháu sẽ đi theo con đường của tất cả những người khác. Hàng trăm người khác. Có lẽ hàng ngàn, nếu tính từ hồi đầu.”
“Bà ta điên à?” George Burkett hỏi.
“Im mồm!” Ashworth nói. Ông ấy đang nhoài người về phía trước, mắt dán chặt vào màn hình.
Maureen đã dừng lại để uống nước và sau đó dụi mắt, đôi mắt hõm sâu. Đôi mắt ốm yếu. Đôi mắt buồn. Đôi mắt đã chết, Luke nghĩ, như đang nhìn chằm chằm vào cõi vĩnh hằng ngay trước mặt.
“Đây vẫn là một quyết định khó khăn, và không chỉ vì những điều họ có thể sẽ làm với ta hay với cháu, Luke ạ. Nó khó khăn bởi vì không biết liệu cháu có thoát được không, liệu họ có bắt được cháu trong rừng hoặc ở Khúc Sông Dennison không, và liệu cháu có thể tìm thấy ai đó tin tưởng cháu không... nếu cháu vượt qua tất cả những liệu đó, cháu có thể phanh phui tất cả những gì đang diễn ra ở nơi này suốt năm mươi hay sáu mươi năm qua. Kéo tất cả bọn chúng xuống mồ.”
Giống như Samson trong đền thờ, Luke nghĩ.
Bà nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào ống kính. Nhìn thẳng vào cậu.
“Và điều đó có thể nghĩa là sự kết thúc của thế giới này.”