◄ 26 ►
Sức mạnh mà những đứa trẻ tạo ra giảm bớt khi Nicky buông tay Kalisha, và George, nhưng chỉ chút ít. Bởi vì lúc này họ đã tập trung sau cánh cửa Khu A, và những đứa trẻ trong ấy đang cung cấp hầu hết năng lượng.
Nó giống như một cái bập bênh, Nick nghĩ. Khi khả năng suy nghĩ đi xuống, khả năng TP và TK tăng lên. Và những người đứng sau cánh cửa đó gần như không còn suy nghĩ.
Đúng vậy, Avery nói. Đó là cách thứ này hoạt động. Họ là pin.
Đầu Nicky đã thông thoáng - hoàn toàn không còn đau. Nhìn những người khác, anh đoán họ cũng như anh. Không thể nói những cơn đau đầu có quay trở lại hay không - hoặc khi nào quay lại. Lúc này anh chỉ cảm thấy biết ơn vì không bị đau nữa.
Không cần tới pháo bông, giờ họ đã không cần tới thứ đó để kích hoạt khả năng. Họ đang kiểm soát tiếng vo vo.
Nicky cúi xuống các hộ tá, những người đã tự chích điện vào mình đến bất tỉnh và anh bắt đầu lần mò các túi của chúng. Anh tìm thấy thứ mà anh đang tìm và đưa nó cho Kalisha, cô đưa nó cho Avery. “Em làm đi”, cô ấy nói.
Avery Dixon - người đáng lẽ đang ở nhà ăn tối với bố mẹ sau một ngày học vất vả khi là cậu học sinh bé nhất lớp trong lớp 5 của mình - đã lấy thẻ khóa màu cam và ấn nó vào bảng cảm biến. Khóa bật mở và những cánh cửa mở ra. Các cư dân của Công viên Gorky đang xúm lại ở phía bên kia cửa như những con cừu đang rúc vào nhau trong một cơn bão. Chúng bẩn thỉu, chủ yếu không mặc đồ, hoảng hốt. Một số chảy nước dãi. Petey Littlejohn vừa đi tới vừa kêu lên “ya-ya-ya-ya-ya-ya” trong khi tự đập vào đầu mình.
Họ không bao giờ trở lại được nữa, Avery nghĩ. Họ đã bị tàn phá quá nhiều để có thể phục hồi. Có lẽ Iris cũng vậy.
George: Nhưng chúng ta có thể có cơ hội.
Đúng vậy.
Kalisha, nhận thức được lúc này rất lạnh, và cũng biết cái lạnh này là cần thiết: Trong khi đó, chúng ta có thể sử dụng họ.
“Bây giờ thì sao?” Katie hỏi. “Bây giờ thì sao, bây giờ thì sao?”
Trong một khoảnh khắc, không ai trong số họ trả lời, bởi vì không ai biết. Rồi Avery lên tiếng.
Khu nửa trước. Chúng ta hãy tìm những đứa trẻ còn lại và hãy ra khỏi đây thôi.
Helen: Và đi đâu?
Một tiếng chuông báo động kêu inh ỏi, hú-hú-hú lên xuống. Nhưng không ai trong số chúng mảy may chú ý.
“Chúng ta sẽ lo chuyện đó sau”, Nicky nói. Anh lại bắt tay với Kalisha và George. “Trước tiên, chúng ta hãy trả thù một chút. Hãy phá hủy một chút. Có ai phản đối không?”
Không ai phản đối. Những bàn tay nắm lại với nhau chặt hơn, mười một đứa trẻ bắt đầu cuộc nổi dậy từ hành lang, hướng về phía phòng chờ Khu nửa sau và sảnh thang máy phía bên kia. Các cư dân của Khu A đi theo sau như đám thây ma lộn xộn, có lẽ bị hút theo bởi từ tính của những đứa trẻ vẫn có khả năng suy nghĩ. Tiếng vo vo đã giảm xuống thành tiếng cánh quạt hay âm thanh của máy bay, nhưng nó vẫn còn đó.
Avery Dixon vươn dài tâm trí, tìm kiếm Luke, hy vọng tìm thấy anh ấy ở một nơi quá xa để có thể giúp đỡ họ. Bởi vì điều đó có nghĩa là ít nhất một trong những nô lệ trẻ em của Học Viện đã an toàn. Khả năng rất lớn là những đứa trẻ còn lại sắp chết, vì các nhân viên của chốn địa ngục này sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chúng trốn thoát.
Bất cứ điều gì.